Chương 172: CÔ CÒN BIẾT LÁI MÁY BAY Ư?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1256 chữ
- 2021-12-31 05:41:05
Sân bay Yên Giao là một trong những sân bay chuyên phục vụ quân đội.
Một chiếc máy bay trực thăng đã đậu sẵn trên đường băng. Sau khi T8ần Nguyên chở Tô Hòa tới, lập tức có người thay anh lái xe đi, đồng thời có chiếc thang dây bện từ dây thừng quân đội được thả từ trên trực th3ăng xuống.
Tần Nguyên hỏi Tô Hòa:
Cô có dám ngồi không?
Trực thăng bay lên bầu trời đêm. Tô Hòa nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bên dưới là vô số ánh đèn, trên đầu là dải ngân hà, quang cảnh khác nhau nhưng lại có điểm chung là ánh sáng lấp lánh.
Trực thăng bay với tốc độ chậm rì rì, Tô Hòa ước chừng phải mất khoảng sáu tiếng để bay từ thủ đô đến thành phố Tháp, nhưng ai dè giữa đường lại xảy ra việc
đổi phương tiện
.
Khoảng gần một giờ sáng, trực thăng từ từ đáp xuống sân bay được xây dựng trong khe núi. Tô Hòa xuống máy bay theo Tần Nguyên và phi công, sau đó đổi sang một chiếc máy bay có tính năng tiên tiến hơn nhiều rồi tiếp tục cất cánh.
Tần Nguyên còn chưa đi đến vách cabin đã cảm thấy mất kiểm soát, làm anh sợ tới nỗi vội vàng vịn vào cửa cabin mới đứng vững.
Chuyên gia Tô à, cô vừa làm gì đó?
Tần Nguyên hỏi đầy sợ hãi.
Tô Hòa thản nhiên buông tay, hờ hững nói:
Tôi thử tính năng của chiếc máy bay trực thăng này thôi mà. Tạp âm quá lớn, tính năng của động cơ bình thường, tính năng thao tác cũng bình thường. Để phi công lái loại máy bay này đúng là làm khó người ta!
Tô Hòa cười giễu cợt, không đồng ý với câu nói của phi công:
Tác dụng của phi công là đưa ra các biện pháp ứng phó khi gặp thời tiết bất lợi hoặc là xảy ra tình huống đột xuất chứ không phải là hao tâm tổn trí điều khiển phương tiện bay vừa đầy rẫy khuyết điểm vừa không thoải mái này.
Phi công hơi biến sắc, gằn giọng nói:
Mời cô đứng sát vào vách cabin, vui lòng không di chuyển tùy tiện trong quá trình máy bay cất cánh.
Trong mắt Tô Hòa lóe lên vẻ gian xảo, cô nhìn Tần Nguyên đang đóng cửa cabin. Đợi tới khi cửa cabin đóng lại, ngón tay cô nhấn vài cái lên bảng điều khiển, bàn tay giữ tay ga dùng sức đẩy về phía trước.
Tô Hòa bĩu môi:
Sắp tới mùa mưa dầm rồi, các khớp xương của anh sẽ bị đau nhức và sưng tấy, đây là triệu chứng của viêm khớp. Nếu anh không điều trị kịp thời thì sau này anh muốn lái máy cày cũng không nổi chứ đừng nói chi tới lái máy bay trực thăng.
Tần Nguyên lên tiếng:
C91, đây là mệnh lệnh.
Anh chàng phi công kia thoáng sững sờ, sau đó gật đầu ngay tắp lự:
Rõ!
Cánh quạt trực thăng lập tức quay
ầm ầm ầm
, thân máy bay lắc lư, dần dần bay lên cao.
Anh chàng phi công hàng thật giá thật trố mắt nhìn.
Cô nàng quái thai này chui từ đâu ra vậy? Còn dám khởi động máy bay trực thăng cơ đấy!
Tô Hòa cười khẩy, dùng động tác gọn gàng dứt khoát trả lời Tần Nguyê9n!
Cô bám hai tay vào thang dây, mũi chân dùng sức đạp mạnh, cả người bật từ dưới đất lên như tên lửa, chỉ mất khoảng vài giây đã chui6 vào cabin máy bay.
Cô đứng ở cửa cabin nhướng mày khiêu khích Tần Nguyên bên dưới:
Anh có thể nhanh như tôi không?
Tô Hòa đứng cạnh đống hàng hóa được xếp gọn gàng, nhíu mày hỏi Tần Nguyên:
Chuyện gì thế này?
Sao giữa chừng lại đổi sang máy bay vận chuyển hàng hóa?
Tần Nguyên giải thích:
Chiếc máy bay trực thăng lúc nãy chậm quá, đổi sang máy bay vận chuyển hàng hóa có thể rút ngắn thời gian ba tiếng. Vả lại, lẽ nào chuyên gia Tô không cảm thấy chiếc máy bay vận chuyển hàng hóa này thoải mái hơn chiếc máy bay trực thăng lúc nãy sao?
Tô Hòa không nhớ rõ cô đã từng làm nghiên cứu khoa học liên quan đến lĩnh vực này ở thế giới nào, nhưng cô biết chắc rằng so với kỹ thuật chế tạo máy bay mà cô nắm vững ở thế giới kia, kỹ thuật chế tạo chiếc trực thăng này thô sơ hơn nhiều, chẳng khác gì đồ chơi của trẻ con.
Chắc là lái trực thăng loại này mệt lắm đây!
Tô Hòa lại nhìn tay ga bên cạnh bảng điều khiển.
Sắc mặt phi công cực kỳ nghiêm túc:
Không mệt!
Còn nỗi sợ hãi của Tần Nguyên thì Tô Hòa hoàn toàn không hiểu.
Một đời sống ở núi Dược Vương kia, cô là Dược Hoàng cưỡi mây đạp gió, thong dong bay lượn dưới trời xanh, dù là lúc mới bước chân vào cảnh giới tu hành cô cũng đã học được thuật ngự kiếm phi hành, còn kích thích hơn việc lái thứ đồ rách nát này.
Ung dung tự tại khắp trời đất, chỉ cần cô muốn đến thì có nơi nào không đến được?
Tô Hòa lại nhìn chiếc máy bay trực thăng trước mắt. Lúc nãy khi cô ấn nút, cảm giác cứng ngắc khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, và cả tốc độ ì ạch trong quá trình đẩy cần ga quả là khủng khiếp!
Tô Hòa chẳng còn chút hứng thú gì đối với chiếc trực thăng này nữa. Cô lẳng lặng đi đến ngồi cạnh vách cabin, sau đó quay sang nói với phi công:
Sau khi đến đích, anh đến tìm tôi nhé. Tôi sẽ kê cho anh ít thuốc bảo vệ khớp.
Bàn tay đang thao tác bảng điều khiển của phi công thoáng khựng lại khiến trực thăng bị mất khống chế trong giây lát ngắn ngủi. Anh ta gượng gạo từ chối:
Không cần đâu, cảm ơn cô!
Tần Nguy5ên cười gượng, tại sao anh lại muốn so bì với cái người tài ba có kỹ năng đầy mình này chứ? Anh nghĩ luẩn quẩn cái gì thế này?
Phi công là một người khác. Thấy Tần Nguyên nhanh nhẹn leo lên, Tô Hòa bèn lùi về phía sau, đồng thời nghiêng người tránh lối cửa khoang. Cô nhìn bảng điều khiển, không kìm được mỉa mai:
Lạc hậu thế?
Trước đây cô từng nghi ngờ trình độ chế tạo máy bay trong nước khi nhìn thấy bản vẽ từ chỗ Hàn Tấn, bây giờ quan sát ở khoảng cách gần, trong lòng cô càng cảm thấy thất vọng hơn.
Tô Hòa khẽ nhún vai:
Không hề, lươn ngắn mà chê trạch dài, trải nghiệm bay của cả hai gần như chẳng có gì khác nhau cả.
Tần Nguyên câm nín, anh muốn hỏi Tô Hòa, rốt cuộc trong suy nghĩ của cô như thế nào mới là máy bay tốt?
Chẳng lẽ phải nâng cấp trải nghiệm độ thoải mái của loại máy bay phục vụ cho vận chuyển hay là máy bay chiến đấu lên tầm máy bay dân dụng ư?
Đó tuyệt đối là việc bất khả thi đó có biết không?
Có máy bay dân dụng hãng nào dám vọt lên lượn xuống đột ngột trên không trung như máy bay chiến đấu không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.