Chương 173: Thần đan kéo dài tính mạng


Dòng điện phát ra âm thanh
xì xì
, trong kênh thông tin mã hóa quân đội vang lên một giọng nói mạnh mẽ:
Đài quan sát đã nhận được yêu8 cầu, đồng ý hạ cánh. Dưới mặt đất có gió cấp hai, không có gió lớn, không ngược gió, áp suất một nghìn không trăm hai mươi tư. Đề ngh3ị hạ cánh tại đường băng số ba, tiến vào trong sân đỗ máy bay số năm.


Phi công nghiêng đầu nhìn sang Tô Hòa vẫn bình tĩnh như9 thường, giọng nói hơi nặng nề:
Chuyên gia Tô, xin cô cố gắng!

Tô Hòa không biết thần tiên có xuất hiện hay không, cô chỉ biết sau khi nhìn thấy viên phi công bị thương nặng đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cô chỉ có một cảm giác: thảm!
Cực kỳ thảm! Diện tích bỏng quá lớn, xem ra người này còn thảm hơn cả người bị bị ma núi lột da cô gặp trên tàu hỏa ngày ấy.
Là một chiến sĩ không quân đạt tiêu chuẩn, viên phi công này 6có thể dễ dàng phân tích ra thân phận Tô Hòa thông qua nội dung nói chuyện giữa Tần Nguyên và cô. Đây là vị bác sĩ đi suốt đêm từ thủ 5đô tới nơi này để cứu chữa cho người bị thương nguy kịch.
Tô Hòa khẽ lắc đầu. Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Tần Nguyên và phi công, cô thở dài một hơi:

Cố gắng vẫn chưa đủ. Mạng người quan trọng, lần nào tôi cũng phải cố gắng hết sức mới được!

Dường như thành phố Tháp là nơi mùa xuân đến muộn nhất trên đất nước này. Khi Tô Hòa rời thủ đô, giữa kẽ đá hai bên đường trong khuôn viên trường Thanh Đại đã nhú lên mấy khóm cỏ non xanh mơn mởn. Thế mà khi cô đến thành phố Tháp, quang cảnh lọt vào tầm mắt vẫn vắng lặng, lạnh lẽo như cũ.
Binh sĩ dẫn đường cho Tô Hòa và Tần Nguyên ho khẽ một tiếng để anh lính đang ngồi xổm dưới đất cằn nhằn kia bình tĩnh lại, tiếp đó lắc đầu với bốn người này, ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng rời đi.
Người do đích thân Trưởng ban Tần của ban Điều tra tình hình đặc biệt quốc gia dẫn tới có thể là người bình thường sao?
Tuy sóng điện tâm đồ vẫn coi như ổn định, có điều đã xuất hiện nhiều đường sóng bất thường. Đây là dấu hiệu của tình trạng nhịp tim không đều.
Nghe nói Tô Hòa gấp gáp đi suốt đêm đến đây, các chuyên gia y học tài ba trong nước đã đến từ sớm cũng vội vàng chạy tới, sốt sắng muốn xem Tô Hòa chẩn bệnh như thế nào, dùng thuốc gì!
Có người nói tay nghề điều chế thuốc của Tô Hòa là một trong những
kỹ năng của thầy thuốc
từ thời xa xưa. Có người bảo thuốc của Tô Hòa không phải thuốc bình thường mà là
viên thuốc
được luyện chế... Có nhiều ví dụ về
thần đan kéo dài tính mạng
trước đó, đương nhiên những chuyên gia y học tài ba này rất muốn nhìn xem Tô Hòa có tiếp tục dùng viên thuốc thần kỳ kia cứu sống người mà bọn họ kết luận chỉ còn đường chết hay không.

Diện tích bỏng trên người lên tới chín mươi lăm phần trăm, cho dù thần tiên xuất hiện cũng khó mà cứu được!
Vệ Mộc Lương nhắm mắt nghĩ thầm.
Lúc này, trong lòng những người có mặt ở đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Sau khi vào phòng vô trùng được dựng tạm thời, Tô Hòa nhìn thấy bệnh nhân đang chờ cô. Toàn thân người nọ quấn đầy băng gạc và bó thạch cao, trên người cắm đầy dây dẫn và ống dẫn kết nối với các thiết bị y tế.
Máy bay dừng lại, quân đội lập tức cử người tới đón Tô Hòa và Tần Nguyên.
Đám người Tô Hòa băng qua cánh rừng Hồ Dương, đi đến trước một căn nhà nhỏ có vách tường phủ đầy cỏ. Chữ thập đỏ treo trên cao đã ngầm tuyên bố đây là nơi nào.

Cậu nói xem, rốt cuộc mấy tên bác sĩ kia có tác dụng gì? Không biết chữa bệnh đều là lang băm! Một lũ lang băm!
Một binh lính nóng nảy đến mức đấm một phát xuống đất.
Tô Hòa dừng bước, cúi đầu nhìn anh lính cách mình không xa kia bằng ánh mắt phức tạp, sau đó bước vào cửa phòng khám quân đội.
Còn có người tung tin Tô Hòa cứu nhà khoa học hàng đầu trong lĩnh vực cơ giới học là Hàn Tấn từ cõi chết trở về bằng phương pháp chúc do trong truyền thuyết cùng với thuốc viên do cô tự tay điều chế.
Có rất nhiều lời đồn xoay quanh mấy
viên thuốc
kia trong tay Tô Hòa.
Tô Hòa ngoảnh đầu nhìn phi công. Cửa cabin đã mở, cầu thang gấp đã hạ xuống, cô chậm rãi gật đầu tỏ ý mình đã ghi nhớ trong lòng rồi bước xuống thang gấp. Sau khi máy bay hạ cánh, cô lại quay sang dặn Tần Nguyên:
Anh nhớ nhắc nhở anh chàng phi công kia rằng bệnh khớp ngón tay không thể kéo dài, tuy bây giờ có vẻ không sao nhưng một khi bệnh tình nghiêm trọng thì có muốn điều trị cũng muộn rồi.

Thành phố Tháp gió lớn, gió thổi từ sa mạc sắc như dao găm, cắt qua gương mặt khiến người ta đau rát. Tuy trước đây Tần Nguyên từng ở Ngọc Môn cách thành phố Tháp không xa trong thời gian tại ngũ, thế nhưng bây giờ đột ngột bị trận gió sắc lạnh như lưỡi dao cắt qua mặt, nước mắt vẫn tuôn lã chã.
Tuy nhiên, rõ ràng là Tô Hòa và Tần Nguyên đã tới hơi trễ.
Trước cửa phòng khám quân đội có mấy chiến sĩ đang ngồi đó, viền mắt ai nấy đều đỏ hoe, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay trắng bệch, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Sau khi kéo anh ta đi xa, binh sĩ vẫn còn lý trí kia mới cắn răng mắng khẽ:
Cậu muốn bị phạt đấy à? Cậu không hiểu ám hiệu của tiểu đội trưởng sao? Tiểu đội trưởng còn phải đi sau hai người kia đấy, cậu cảm thấy mình có thể đắc tội với ai trong hai người họ không hả? Cả tôi và cậu đều biết rõ Hầu Nghị bị thương nghiêm trọng cỡ nào, người có thể cứu sống cậu ấy không phải bác sĩ mà là thần tiên!

Binh sĩ kia nói xong cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Có người nói thuốc viên do Tô Hòa tự tay điều chế đã cứu mạng cháu đích tôn nhà họ Cố.
Có người đồn Tô Hòa dùng phương pháp châm cứu cao siêu và viên thuốc thần bí chữa khỏi bệnh cho cháu đích tôn nhà họ Cố.
Tô Hòa đứng trong phòng bệnh, khẽ nhắm hai mắt lại. Nếu ai đó cẩn thận quan sát vẻ mặt cô sẽ phát hiện ra một điều: lúc này cánh mũi của Tô Hòa hơi phập phồng với tần suất hỗn loạn.
Để phòng tránh viêm nhiễm, viên phi công Hầu Nghị bị băng bó toàn thân, đương nhiên là Tô Hòa không thể kiểm tra tình trạng vết thương của anh ấy, vì vậy lúc này
văn chẩn
(1) có đất dụng võ.
Chưa nói đến y thuật của người vừa tới, chỉ với thân phận được Tần Nguyên hộ tống thôi đã đủ chứng tỏ người này không phải nhân vật mà đám lính quèn bọn họ có thể động vào.
Không khó nhận ra binh sĩ mất lý trí kia còn muốn nói tiếp vài câu, thế nhưng đồng đội của anh ta vẫn tỉnh táo, dứt khoát bịt miệng anh ta lại rồi vội vàng lôi đi.
Cô dõi mắt trông về phía xa. Xa xa có đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, cũng có ngọn núi trơ trụi không có tuyết phủ, tuyết trên núi đã tan thành nước, chảy từ trên cao xuống và đọng lại trên sa mạc, trông giống như một dải lụa trắng trải dài dưới ánh mặt trời buổi sớm, hắt lên ánh sáng lấp lánh.

Chuyên gia Tô, mong cô có thể cố gắng hết sức như lời hứa.

Trước đó Hàn Tấn - người bị tất cả các bác sĩ giỏi nhất trong nước phán tử hình - đã được Tô Hòa cứu sống bằng phương pháp chúc do, điều này giúp địa vị của Tô Hòa trong giới y học được củng cố vững chắc.
Huống hồ, thuốc viên do Tô Hòa tự tay điều chế đã trở thành truyền thuyết trong giới y học.
(1) Văn chẩn: là một trong bốn phương pháp chẩn đoán bệnh trong y học cổ truyền phương Đông bao gồm vọng (nhìn), văn (nghe), vấn (hỏi), thiết (sờ). Trong đó, văn chẩn là chẩn đoán tình trạng bệnh thông qua việc nghe tiếng nói, tiếng thở, tiếng ho, tiếng nấc, tiếng nôn... và ngửi mùi cơ thể cùng chất thải của bệnh nhân.

Rất nhiều mùi bay vào trong mũi Tô Hòa, hai hàng lông mi của cô khẽ run rẩy, trong đầu không ngừng phân tích các tin tức thu được từ những mùi này.

Cơ quan nội tạng đã bắt đầu suy kiệt nhưng chưa đến mức vô phương cứu chữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.