Chương 174: Sống sót thật tốt
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1399 chữ
- 2021-12-31 05:41:03
Da dẻ của Hầu Nghị cũng có dấu hiệu lên da non, đường đường là đấng nam nhi mà lại mọc da non nên bị cơn ngứa hành đến mức vừa khó8c vừa cười, Tô Hòa thấy thế thì thêm thành phần làm dịu ngăn ngừa ngứa cho Hầu Nghị.
Lúc rảnh rỗi, Tô Hòa sẽ lấy những tá3c phẩm kinh điển mà Hàn Tấn đã đưa cho cô, vùi đầu trong văn phòng bộ đội cấp tạm cho mình, phóng bút thoải mái.
Tác phẩm9 kinh điển đề cập đến rất nhiều vấn đề, không những liên quan đến động cơ mà còn có trình tự lắp ráp những bộ phận quan trọng của6 máy bay. Đúng ra, những vấn đề này không nằm trong phạm vi thỏa thuận giữa Tô Hòa và Hàn Tấn nhưng Tô Hòa đã giải đáp cả rồi.
Chẳng vì lý do gì khác, cô chỉ muốn những anh hùng đã cống hiến thể xác và tinh thần cho Tổ quốc có thể dễ chịu hơn một chút.
Trừ những chuyện đó ra, Tô Hòa vẫn còn một
Vấn đề lịch sử tồn đọng
muốn hỏi Lý Thục Phân. Lý Thục Phân đến Thủ đô một mình, vậy Tô Kiến Quốc thì sao?
Cho dù chân của Tô Kiến Quốc đã hồi phục khoảng bảy mươi, tám mươi phần trăm nhưng vẫn không thể làm việc nhanh nhẹn được, không thể để ông ở nhà một mình...
Tần Nguyên đã đoán được Tô Hòa sẽ đề cập đến đề tài này, anh gật đầu:
Chốc nữa tôi sẽ xin giúp cô, chỉ cần không làm chậm trễ việc chữa bệnh cho đồng chí Hầu Nghị thì cô muốn khi nào về cũng được. Đúng rồi, Hầu Nghị nói muốn gặp cô một lần, cô đến thăm cậu ấy đi!
Tô Hòa thu dọn đồ đạc xong, đem những viên thuốc đã được bào chế xong đến Trung tâm y tế quân đội. Hôm nay là ngày cô rời khỏi đây, cũng là ngày Hầu Nghị tháo băng gạc ra.
Đích thân Vệ Mộc Lương tháo băng gạc cho Hầu Nghị.
Tuy rằng mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng lúc những lớp băng gạc rơi xuống, mọi người vẫn phải bất ngờ vì vết thương ẩn đằng sau lớp băng gạc.
Họ đã làm hết sức mình vì Tổ quốc thì tất nhiên Tổ quốc nên tạo ra một môi trường tốt hơn cho họ.
Tần Nguyên đã gom đủ tất cả các dược liệu Tô Hòa cần và đưa đến, đúng lúc Tô Hòa cũng giải quyết xong một vấn đề trong tác phẩm kinh điển, cô kiểm tra dược liệu rồi nói với Tần Nguyên:
Ngày mai chúng ta quay về đi. Trước khi đi, tôi sẽ bào chế xong loại thuốc cần thiết trong quá trình điều trị tiếp theo của Hầu Nghị, chuyện này anh không cần phải lo lắng, chúng ta phải về Thủ đô thôi.
Cô vẫn chưa dạy đủ số tiết môn
Chẩn đoán lâm sàng
của nhóm sinh viên khoa Y Đại học Thủ đô, hai tháng sau là những sinh viên đó phải tốt nghiệp nên cô không thể trì hoãn thêm nữa.
Nếu như không thể bào chế được
thuốc mỹ nhân
... Tô Hòa đã từng được xem ảnh chụp của Hầu Nghị, anh ấy rất đẹp trai, sợ rằng đến khi tháo băng ra, chính anh ấy cũng không thể chấp nhận được chuyện tương lai mình sẽ sống với gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ này.
Lửa thuốc bập bùng, dược linh không ngừng giải phóng ra từ dược liệu liên tục rót vào người Tô Hòa, tưới đều các mạch máu của cô, xoáy thuốc trong cơ thể Tô Hòa cũng tăng lên từng chút một.
Ngày hôm sau, một ngày trời âm u hiếm thấy ở thành phố Tháp.
Tần Nguyên đồng ý liên tục, Tô Hòa nói chuyện gì là anh đồng ý chuyện đó ngay, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn Tô Hòa.
Sau khi Tô Hòa dặn dò xong thì đuổi người ta đi, cô cần phải bào chế thêm cho Hầu Nghị vài viên thuốc bằng những dược liệu Tần Nguyên đã đưa đến, nhưng mà thuốc này chỉ có thể chữa lành những vết thương trên da Hầu Nghị, nếu muốn phục hồi như bình thường, đó là chuyện gần như không thể.
Trừ phi Tô Hòa có thể chế tạo ra linh thảo
da mỹ nhân
, đồng thời dùng nhiều loại thuốc quý hiếm chế tạo ra
thuốc mỹ nhân
thì Hầu Nghị mới có thể phục hồi lại như bình thường.
Ngoài ra, còn có Trung tâm nghiên cứu ung bướu mà cô đã nộp đơn xin Thanh Đại thành lập, đã qua nửa tháng rồi, hẳn là ở chỗ của Vinh Dự đã có thông báo, cho dù là Thanh Đại có phê duyệt đơn xin của cô hay không thì cô cũng nên trở về xem thử.
Còn cả chuyện phương hướng chọn đề tài nghiên cứu khoa học của Bành Cẩm Trình và đề mục luận văn, nếu Vương Phù đã giao Bành Cẩm Trình cho cô thì tất nhiên cô không thể làm Vương Phù thất vọng, và cũng không thể làm trễ nãi tương lai rực rỡ của cậu ta.
Ngoài chuyện của Đại học Thủ đô và Thanh Đại ra thì Tô Hòa còn lo lắng một đống chuyện trong nhà. Tuy rằng trước khi đi cô đã để lại một số tiền cũng khá nhiều, trong nhà cũng có Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều chăm sóc Lý Thục Phân, nhưng cô vẫn hơi không an tâm.
Gặp tôi?
Tô Hòa ngạc nhiên, sau một hồi, cô gật đầu đồng ý:
Được, lát nữa tôi sẽ đến Trung tâm y tế quân đội một chuyến, tiện thể dặn dò anh ấy một vài điều cần chú ý trong quá trình điều trị tiếp theo.
Đúng rồi, Trưởng ban Tần, tôi thấy hiệu quả của các loại thuốc trị thương trong Trung tâm y tế rất bình thường nhưng giá cả lại đắt. Nếu anh có quyền kiến nghị với cấp trên, vậy xin anh hãy tranh thủ thay mọi người, hiệu quả của thuốc quyết định hiệu quả và thời gian điều trị, đây cũng không phải là vấn đề nhỏ, không thể chậm trễ được!
Quá nặng... Cả gương mặt không có một chỗ nào là lành lặn cả, da thịt đỏ tươi lộ ra, trên mặt còn có những vết sẹo rất đáng sợ.
Trạng thái tinh thần của Hầu Nghị vẫn bình tĩnh, anh ấy chờ Vệ Mộc Lương tháo băng gạc ở cánh tay và ngực ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, giọng nói vừa thoải mái vừa bùi ngùi:
Sống sót thật tốt.
Một câu nói như hàng ngàn tia sét đánh thẳng vào lòng mọi người.
Tô Hòa đặt bình thuốc thủy tinh chứa thuốc viên trước giường bệnh Hầu Nghị, dặn dò:
Thuốc này nên sử dụng kiên trì mỗi ngày, chờ đến khi uống hết, anh sẽ hồi phục gần như người bình thường.
Nhưng mà làn da của anh đã bị tổn thương, sau này không thể lên không trung được nữa, anh hãy nhớ điều này. Những ngày đầu hãy cố gắng hạn chế chạm vào nước và vật gì đó quá nóng, điều này sẽ ảnh hưởng không tốt cho sự phục hồi của anh. Chờ đến khi dùng hết thuốc rồi thì anh có thể đến Thủ đô tìm tôi, tôi sẽ tái khám cho anh.
Hầu Nghị cứ cúi đầu, gật đầu chầm chậm, anh ấy đã nghe những điều Tô Hòa dặn dò, chỉ là vẫn lẩm bẩm bốn chữ kia.
Sống sót thật tốt.
Sống sót thật sự tốt à?
Có những niềm phấn khích bất tận đang chờ được khám phá, cũng như những đau khổ bất tận đang chờ được trải nghiệm.
Tô Hòa đặt bình thuốc xuống, đang chuẩn bị rời đi thì bỗng dưng Hầu Nghị ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi ngươi của Tô Hòa, giống như muốn nhìn rõ bộ dáng của mình thông qua con ngươi của cô.
Hầu Nhị che mặt khóc thất thanh, khóc rất đau lòng, anh ấy muốn dùng tay sờ mặt mình nhưng rồi lại không có can đảm chạm vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.