Chương 175: Xin hãy cho tôi giấy chứng tử



Cậu là một sinh viên tài năng của Học viện Kỹ thuật Không quân, tại sao một chuyện nhỏ như vậy mà đã làm cậu gục ngã? Cậu tỉnh 8táo lại cho tôi, đây là mệnh lệnh! Cho dù không thể lên không trung nữa thì sao, năng lực của cậu đâu phải chỉ có thể phục vụ c3ho không quân? Tôi sẽ xem xét việc thay đổi việc làm cho cậu, còn cậu thì chăm sóc bản thân thật tốt đi, tiếp tục cống hiến cho9 đất nước cho xã hội! Nếu cậu còn dám coi thường mạng sống của mình... Hừ!


Hầu Nghị cười khổ lắc đầu, anh ấy đã bình t6ĩnh lại rất nhiều.


Tư lệnh Mã, anh cũng biết mà, tôi có một cô bạn gái. Cô ấy đang học nghiên cứu sinh ở khoa Quốc phò5ng. Chúng tôi đã từng hẹn nhau rằng chờ đến khi cô ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì sẽ kết hôn, nhưng bây giờ tôi trở nên như vậy rồi thì sao còn xứng với cô ấy chứ?

So với việc anh ấy khóc đến khan cả giọng thì sự bình tĩnh ngã quỵ trong yên lặng này lại làm người khác đau lòng muốn khóc hơn.
Nhưng dù sao anh ấy cũng không có suy nghĩ không quý trọng mạng sống của mình, Tư lệnh Mã bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi Hầu Nghị:
Chuyện này đừng nên bốc đồng! Tôi có thể phối hợp với cậu, nhưng một khi đã viết giấy chứng tử, từ nay về sau cậu sẽ không còn liên quan gì đến cái tên này nữa, cậu có danh phận mới, quá khứ mới, cậu phải quên hết mọi thứ về doanh trại này, không được đề cập với người khác dù chỉ một chữ.

Có những ví von không thích hợp lắm, Tư lệnh Mã không nói với Hầu Nghị.
Trên quân hàm là một bức ảnh đen trắng, người trong ảnh đang tươi cười, gương mặt trẻ tuổi bừng sức sống, ánh mắt sáng ngời, chờ mong hy vọng về tương lai.
Tô Hòa có thể nghe được tiếng hàm trên và dưới va vào nhau của Lâm Vi.
Lâm Vi không khóc nhưng biểu cảm đau lòng thê lương của cô ấy còn làm người khác xót thương hơn là khóc.
Lâm Vi là một sinh viên tài năng nổi tiếng của Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng. Khi cô ấy còn học đại học thì là gương mặt quen thuộc của các giáo viên ở thư viện đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, đến khi nghiên cứu sau đại học, các giáo viên trong thư viện biết cô ấy cần tìm hiểu tham khảo nhiều tài liệu nên đã cố ý để dành cho Lâm Vi một vị trí cố định, tuy rằng hơi khuất nhưng rất yên tĩnh.
Tô Hòa và Tần Nguyên tỏ rõ mục đích đến của mình, giáo viên ở thư viện gọi Lâm Vi đến ngay.
Nghe nói là có người mặc đồng phục quân đội đến tìm mình, Lâm Vi rất vui, cô ấy ngỡ rằng Hầu Nghị được nghỉ phép nên đến thăm mình, lúc đi gương mặt cứ cười mãi, bước chân như đang lướt trên gió... Cho đến khi cô ấy đi đến cửa thư viện gặp Tô Hòa và Tần Nghiên, sau khi nhìn rõ đồ trên tay Tần Nguyên, nụ cười của cô ấy chợt ngừng lại, nứt toạc rồi tan biến.
Tư lệnh Mã muốn kể cho Hầu Nghị nghe về tài năng của Tô Hòa, làm Hầu Nghị tin lời Tô Hòa, nhưng mà nghĩ đến cơ thể đầy sẹo của Hầu Nghị, anh ta lại không nói nên lời.
Gieo rắc hy vọng khi chưa chắc chắn cũng giống như việc tạo ra sự tuyệt vọng trong tương lai.
Thương tích của Hầu Nghị quá nghiêm trọng, Tư lệnh Mã không tin rằng trong lúc sinh thời, thế giới sẽ dành tặng Hầu Nghị một món quà, cho nên anh ta không thể vô tình đến mức tặng cho Hầu Nghị một miếng bánh không thể ăn.
Lúc bạn phải chào tạm biệt thân phận hiện tại của bạn thì chẳng khác gì đầu thai thêm một lần nữa, dù cho bạn có nhớ rõ tất cả về kiếp trước nhưng những thứ đó không còn liên quan gì đến bạn nữa.
Đôi mắt Hầu Nghị đẫm nước mắt, lặng lẽ gật đầu:
Tôi không xứng với cô ấy, nếu để cô ấy biết tôi đã biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này thì chi bằng để cô ấy nghĩ rằng tôi đã chết, như vậy cô ấy mới bắt đầu một cuộc sống mới. Đừng để quá khứ của chúng tôi làm liên lụy cô ấy, tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy.

Tô Hòa ngửa đầu nhìn trần nhà, cố kềm chế xúc động muốn khóc, trầm giọng nói:
Anh cũng đừng bi quan quá, tốc độ phát triển của y học đang thay đổi từng ngày, nói không chừng một hai năm sau sẽ có cách xóa những vết sẹo trên người anh thì sao?


Da mỹ nhân, thuốc mỹ nhân.

Tô Hòa thầm đọc hai cái tên này, lòng nặng trĩu.
Bởi vì tiện đường nên nhiệm vụ giao
Giấy chứng tử
của Hầu Nghị cho bạn gái rơi xuống đầu Tần Nguyên, Tô Hòa cũng đi theo Tần Nguyên lên
máy bay Thuận Phong
, đến Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đã từng muốn mời cô về giảng dạy.
Tần Nguyên cầm trên tay một chiếc hộp màu xám đen, trên chiếc hộp có in tám chữ:
Di vật liệt sĩ, nặng tựa Thái Sơn.

Cơ thể của Lâm Vi run rẩy kịch liệt.
Tần Nguyên hít một hơi thật sâu, mở chiếc hộp ra, bên trong được lót bằng một tấm vải đen trang trọng, phía trên là những huy hiệu huân chương chiến công của Hầu Nghị từ khi anh ấy bắt đầu nhập ngũ đến bây giờ được sắp xếp ngay ngắn, mỗi một quân hàm đều là bằng chứng anh ấy đã từng xả thân quên mình.

Cô Lâm Vi, đồng chí Hầu Nghị đã hy sinh vì nhiệm vụ, đây là di vật được giao lại cho cô theo di chúc của liệt sĩ Hầu Nghị, mong cô hãy giữ gìn thật tốt.

Giọng nói của Tần Nguyên kiên định vững vàng, nói năng có khí phách.
Đây là quy trình, cũng là sự tôn trọng dành cho những liệt sĩ đã quá cố.
Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng nằm ở thành phố Nhạc Lộc tỉnh Trung Nam, là nơi hội tụ tinh hoa và cái nôi nhân tài của ngành công nghiệp quân sự trong nước.
Bạn gái của Hầu Nghị - Lâm Vi đang được đào tạo chuyên sâu tại Học viện Kỹ thuật Hàng không Vũ trụ, trực thuộc Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Lúc Tô Hòa và Tần Nguyên tìm đến, Lâm Vi đang đắm chìm trong thư viện sách và tài liệu lịch sử của Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, gần đây cô ấy đang có một số ý tưởng tương đối mới mẻ độc đáo về ngành cơ cấu cấu trúc cánh. Nếu cô ấy có thể làm ra điều gì đó thì không cần lo lắng về chuyện luận văn tốt nghiệp nữa.

Bây giờ anh đừng suy nghĩ gì nữa, điều duy nhất cần làm là yên tâm chờ, chờ sức khỏe của anh bình phục lại, chờ thế giới này dành tặng anh một món quà.


Được, tôi chờ.

Hầu Nghị quay đầu đi, bờ vai cứ run lên không ngừng.

Anh cho tôi một tờ giấy chứng tử, giao tất cả những huy chương chiến công của tôi cho cô ấy, nói với cô ấy rằng tôi đã chết, để cô ấy hãy quên tôi đi, tìm một người khác xứng đáng với cô ấy, có thể mang đến cho cô ấy một cuộc sống thật tốt, để cô ấy sống một cuộc đời bình yên, sinh vài đứa con đáng yêu...

Chỉ một câu nói dưới một trăm chữ nhưng Hầu Nghị lại nghẹn ngào đến vài lần.
Những lời Hầu Nghị nói đều là những mơ mộng về tương lai mà anh ấy từng nghĩ tới.
Nếu Hầu Nghị muốn bắt đầu lại bằng một thân phận hòa toàn mới, vậy thì trên một phương diện nào đó, đúng là Hầu Nghị đã chết rồi, người đang sống bây giờ là một người mới mang theo ký ức của Hầu Nghị.
Cuối cùng biểu cảm của Lâm Vi cũng thay đổi, cô ấy gượng cười, đưa tay đẩy chiếc hộp Tần Nguyên đưa cho mình, lùi về sau vài bước, lắc đầu phủ nhận:
Đồng chí, anh nhận nhầm người rồi, bạn trai tôi không phải là Hầu Nghị, anh ấy tên là Tôn Nghị. Tuy rằng hai người rất giống nhau nhưng tôi có thể chắc chắn bạn trai của tôi tên là Tôn Nghị, anh ta không phải là bạn trai tôi. Tôi và bạn trai vẫn đang ổn, hai người tìm nhầm người rồi...

Tô Hòa cúi đầu nhìn mũi chân không nói gì.
Cứ giao chuyện dập tắt ảo tưởng của người khác lại cho Tần Nguyên đi.

Tần Nguyên trầm giọng giải thích:
Bởi vì có liên quan đến những vấn đề bí mật nên Tôn Nghị là tên giả của Hầu Nghị. Cô Lâm Vi, xin đừng quá đau buồn.


Nói những lời này xong, Tần Nguyên khom nhẹ, tay bê hộp di vật liệt sĩ, chờ Lâm Vi nhận lấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.