Chương 177: Tôi và giáo sư tô có việc cần trao đổi
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1410 chữ
- 2021-12-31 05:40:58
Người bên quân đội váng đầu cỡ nào mới tặng danh hiệu
liệt sĩ
đại diện cho vinh dự cả đời cho một sinh viên nữ còn sống sờ sờ ra đó?
<8br>Đúng là làm bừa mà!
Thế nhưng lời đồn được thuật lại một cách chi tiết và sinh động như thật khiến ban lãnh đạo trường Đại học K3hoa học kỹ thuật Quốc phòng không thể không tin, vội vàng gọi điện cho nhân viên thư viện, lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra bạn trai của sinh viên nữ kia là quân nhân tại ngũ, cách đây không lâu đã bất hạnh gặp nạn, được Tổ quốc truy phong
liệt sĩ
.
6
Cách! Đây! Không! Lâu!
Làm gì có chuyện ban lãnh đạo trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng không biết cụm từ
cách đây kh5ông lâu
nói lên điều gì chứ.
Một người như vậy đồng ý viết thư giới thiệu cho em, nếu em muốn có bằng cấp cao hơn và lý lịch đẹp hơn cũng chỉ là chuyện đơn giản. Có lời đảm bảo này của Giáo sư Tô, chỉ cần em cố gắng thì chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn!
Lâm Vi đã ngừng khóc hoàn toàn, nhìn Tô Hòa với vẻ mê mang.
Ban đầu cô ấy tưởng cô gái thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn mình này chỉ là nữ binh trưởng thành sớm trong quân đội, nhưng ai dè người ta lại là Giáo sư của Thanh Đại và Đại học Thủ đô!
Lãnh đạo nhà trường tươi cười nói với Lâm Vi:
Trò Lâm Vi à, em nên nghe lời Giáo sư Tô thì hơn. Không chỉ nghe ngoài tai mà nghe xong còn phải khắc ghi trong lòng!
Sau đó ông ta lại hỏi Lâm Vi:
Em có biết Giáo sư Tô là ai không?
Thấy Lâm Vi tỏ vẻ mờ mịt, lãnh đạo nhà trường cười híp mắt giải thích:
Giáo sư Tô là Giáo sư hàng đầu trong giới y học nước nhà. Cô ấy không chỉ là Giáo sư khoa Y trường Đại học Thủ đô mà còn là Trưởng khoa danh dự khoa Y trường Thanh Đại đang dự kiến thành lập, cũng là nhân tài chuyên ngành đứng ra dẫn quân cho một chuyên ngành bí mật mà khoa Kỹ thuật quân sự trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng chúng ta đang thành lập. Ngoài ra Giáo sư Tô còn là ân nhân cứu mạng của Hàn lão, tức là Giám đốc Sở nghiên cứu động cơ Hàn Tấn mà cô ấy vừa nhắc tới.
Trước đây ông ta còn e dè thể diện của mấy lão già cổ hủ trường Đại học Thủ đô và Thanh Đại nên không đào góc tường, nhưng bây giờ Tô Hòa tự dâng đến cửa, ông ta để người ta đi mất thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Lãnh đạo trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đã giơ cao cuốc chim, quyết tâm đào góc tường to bự Tô Hòa này!
Em sinh viên này, nếu em gặp khó khăn trong sinh hoạt và học tập thì có thể đến phòng làm việc của thầy nhờ giúp đỡ. Chỉ cần giúp được em, thầy nhất định sẽ bật đèn xanh cho em!
Liệu rằng dành cuộc sống ngắn ngủi vào mấy chuyện tình yêu tầm phào vặt vãnh này có đáng không?
Rốt cuộc, tận cùng của cuộc sống là trời cao biển rộng hay là củi gạo dầu muối tương giấm trà?
Điều lãnh đạo trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng mong muốn chính là hiệu quả này. Đợi đến khi Tô Hòa không chú ý tới Lâm Vi nữa thì ông ta sẽ có cơ hội không phải sao?
Lời tôi nói sau đây không tôn trọng thành quả lao động của người khác cho lắm, nhưng tôi vẫn phải nói là, máy bay chiến đấu còn rất nhiều điểm không như ý... Thậm chí có thể nói là thiếu sót!
Nếu cô muốn chế tạo thiết bị bay, muốn tiến xa hơn trong lĩnh vực nghiên cứu lý luận khí động lực học và nghiên cứu phát triển động cơ, thì tôi có thể hứa với cô rằng, sau khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh hãy đến khoa Y Đại học Thủ đô tìm tôi, tôi sẽ viết cho cô một lá thư giới thiệu, tiến cử cô vào nhóm nghiên cứu
Nghiên cứu và phát triển máy bay chiến đấu quốc gia
của Giáo sư Hàn Tấn, để cô tiếp xúc nhiều hơn với tiền tuyến và những thứ tiên tiến hơn. Tôi là Tô Hòa, Giáo sư khoa Y trường Đại học Thủ đô.
Lãnh đạo nhà trường nghe thấy người ta muốn dụ dỗ sinh viên trường mình thì lửa giận bốc lên đầu, định xông đến yêu cầu Tô Hòa giải thích. Nhưng sau khi nghe thấy lời tự giới thiệu sau cùng của cô, ông ta ngậm ngùi đè xuống ngọn lửa hừng hực trong lòng.
Nó nói đến sự kiện 226 gây chấn động hai giới quân sự và chính trị!
Thì ra trong số các liệt sĩ đã hy sinh có một người là con rể của trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Chúng ta phải có mặt trong sự kiện này! Đây là sự tôn trọng và cũng là trách nhiệm!
Lãnh đạo trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đưa ra quyết định.
Khi một nhóm lãnh đạo nhà trường vội vàng tới trước cửa thư viện, Lâm Vi đã ổn định cảm xúc phần nào.
Tô Hòa nói với Lâm Vi:
Tôi nghe nói cô học chế tạo thiết bị bay(1), tôi mong cô biến đau thương thành sức mạnh, quốc gia cần máy bay chiến đấu có tính năng tốt hơn, những phi công không quân cũng cần máy bay chiến đấu thích hợp hơn! Khi tôi đi từ thủ đô đến thành phố Tháp đã tận mắt nhìn thấy khớp ngón tay của phi công lái chiếc máy bay chiến đấu kia bị tổn thương nghiêm trọng, điều chờ đợi anh ta sau khi xuất ngũ chỉ là sự giày vò vì ngón tay đau nhức trong nửa đời còn lại!
(1) Thiết bị bay: nguyên tác 飞行器, là tên gọi chung cho động cơ bay trong không trung như khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ.
Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng cũng tốt đấy, nhưng so với Thanh Đại và Đại học Thủ đô thì không đáng kể, chỉ có thể xem là trường đại học chuyên ngành mà thôi.
Thành tích năm xưa cô ấy cũng được xem là nổi trội quanh vùng nhưng vẫn không thể chạm tới cánh cổng trường Đại học Thủ đô và Thanh Đại, đây chính là sự chênh lệch!
Thoạt nhìn người ta còn trẻ hơn cô ấy, vậy mà bây giờ đã đứng ở tầm cao khiến cô ấy phải ngưỡng mộ... Lúc này, sự kinh ngạc đã hoàn toàn thay thế tâm trạng đau khổ, Lâm Vi bắt đầu nghĩ lại ý nghĩa của cuộc sống.
Bây giờ em thu dọn đồ đi, mau sắp xếp và giữ gìn cẩn thận kẻo nhỡ đâu xảy ra sơ xuất gì thì em lại đau lòng, có đúng không? Vừa hay tôi và Giáo sư Tô có việc cần trao đổi, em tránh mặt một lát nhé!
Nghe ông ta nói vậy, Tô Hòa trợn trắng mắt.
Để không chạm trán mấy vị lãnh đạo trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng này, Tô Hòa đã thống nhất với Tần Nguyên phương án
lặng lẽ đến, lặng lẽ đi
, nhưng không ngờ vẫn bị họ phát hiện.
Lâm Vi rời đi với cặp mắt đỏ hoe. Tô Hòa không muốn dây vào tranh chấp giữa Thanh Đại và Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, vì vậy cô lập tức nói qua quýt:
Không biết ngài muốn trao đổi với tôi chuyện gì? Nếu không có chuyện gì quá quan trọng thì chúng ta tạm gác lại nhé, bởi vì bây giờ tôi còn có việc gấp phải về thủ đô ngay. Đợi tới khi nào có thời gian, ngài đến thủ đô ghé qua Thanh Đại, chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể sau. Ngài thấy như vậy có được không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.