Chương 185: Kinh phí nghiên cứu khoa học bảy mươi triệu
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 715 chữ
- 2021-12-31 05:41:14
Hầy, ông đừng nói nữa, Giáo sư Tô cũng muốn tốt cho các em học sinh, chúng ta chỉ bận chút, có thể bận bao lâu chứ? Mọi ng8ười đều sống trong cùng một xã hội, những lời tán gẫu này nói ít thôi. Người ta không chỉ là giáo sư, còn là bác sĩ cấp qu3ốc gia đấy, ông có thể bảo đảm cả đời này ông đều không mắc bệnh gì không? Nói không chừng lúc nào đấy còn phải đến tìm tậ9n cửa nhà người ta đấy!
Bây giờ bớt nói vài câu tán gẫu thì ít đắc tội một người, hơn nữa, người như vậy chúng t6a có thể đụng chạm tới không? Nói không chừng hôm nào đó một câu nói của người ta là có thể phủ định mất đề tài trong tay 5ông đấy, đến lúc đó ông muốn khóc cũng không tìm được chỗ để khóc đâu, kể cả khóc sưng miệng cũng chẳng làm được chuyện gì.
Lý Thục Phân tuy có hơi lắm mồm, lập trường trong các chuyện thị phi cũng không được coi là kiên định, nhưng bà đối với bọn trẻ thực sự tốt.
Bà nhìn những sinh viên tới tiệm ăn cơm, không nhịn được mà nhớ lại lúc đó khi Tô Hòa không có tiền trong túi, những ngày đó rốt cuộc đã sống ở Long Thành như thế nào?
Người ra đề nói thay Tô Hòa này tuy lời nói không được coi là dễ nghe, nhưng người nghe những lời này cũng biết những điều này đề là sự thật, ngượng ngùng im lặng.
Việc làm ăn của
Quán lẩu Lý Ký
rất tốt, đặc biệt là khi đến thời điểm ăn cơm, những sinh viên của các trường học xung quanh chỉ cần trong túi có dư chút tiền cũng đều sẽ không nhịn được mà chạy tới cửa tiệm nhỏ mà Lý Kiến Thiết thuê để mua hai xiên lẩu ăn thử.
Càng nghĩ như vậy, ánh sáng tình mẹ trên người Lý Thục Phân lại càng sáng rực rỡ. Bà không chỉ mỗi ngày đều thu dọn sạch sẽ cửa tiệm
Quán lẩu Lý Ký
, còn thuyết phục Lý Kiến Thiết và Lý Kiều Kiều mua một cái nồi lớn và mấy ký mơ khô, một túi đường phèn trắng.
Cửa tiệm nhỏ
Quán lẩu Lý Ký
vẫn luôn để thừa một bếp nấu nước dự bị trống không. Lý Thục Phân đặt nồi lên bếp đó, mỗi ngày đều nấu một nồi nước ô mai. Lúc những sinh viên đó mua món xiên lẩu, bà còn tặng một bát nước ô mai để bọn họ giải khát, nhận được sự khen ngợi nhất trí của các sinh viên hay lui tới.
Còn cộng thêm giá cả mà Lý Kiến Thiết định ra không hề cao, tuy đắt hơn một chút so với trong nhà ăn, nhưng giá cả vẫn ở trong phạm vi mà đại đa số học sinh đều có thể chấp nhận. Các học sinh còn có thể ăn được thịt hầm có hương vị tươi ngon ở đây, cho nên vừa mở cửa, việc làm ăn của quán
Quán lẩu Lý Ký
liền rất tốt, đến cả một số giáo viên trong trường cũng thường xuyên tới quán
Quán lẩu Lý Ký
nếm đồ tươi.
Còn về những cặp đôi lại càng coi quán
Quán lẩu Lý Ký
như thánh địa để hẹn hò yêu đương.
Có phải sẽ bị người khác xem thường không?
Có phải sẽ vì trong túi không có tiền nên không nỡ ăn không?
Trong trường Thanh Đại và đại học Thủ Đô có một câu nói được lưu truyền lặng lẽ: Chuyện lãng mạn nhất thế giới này mà mình có thể nghĩ tới đó chính là cùng cậu ngồi trong quán
Quán lẩu Lý Ký
, uống nước ô mai ăn lẩu!
Tô Hòa vẫn ngồi chấm hết bài trong phòng học của đại học Thủ Đô, ghi lại thành tích của học sinh trên danh sách rồi mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tới cửa tiệm
Quán lẩu Lý Ký
ăn chút gì đó, sau đó đi thẳng tới bệnh viện Nhân dân số một thủ đô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.