Chương 187: Kế hoạch vơ vét của cải


Trước đây khi suy diễn diễn biến lịch sử hơn ba mươi năm sau, Tô Hòa đã thấy được cho dù các nhà nghiên cứu khoa học kia có nỗ lực không n8gừng trong vòng ba mươi năm thì họ vẫn không thể nghiên cứu chế tạo ra được thuốc ức chết sự phát triển của khối u một cách hiệu quả.
Trong vòng mấy chục năm sau đó, ung thư cũng là căn bệnh có tỷ lệ tử vong cao nhất, bất kể giàu sang hay nghèo khổ đều không thể trá9nh khỏi.

Cho dù là người có gia tài bạc triệu, đến khi tế bào ung thư muốn đòi mạng thì người đó cũng không thể né tránh được.
Nhưng nếu như Tô Hòa có thể nghiên cứu ra một loại thuốc điều trị ung thư hoặc là thuốc chống ung thư đặc hiệu ở trong Viện nghiên 5cứu ung bướu thì sao?

Bây giờ Tô Hòa vẫn chưa nghĩ ra cách sử dụng thuốc Đông y thuần túy thông thường để điều chế phương thuốc ức chế khối u, vì vậy cô đã nghĩ sẽ sử dụng dựng linh thuật và thực linh thuật để chăm chút các loại thảo dược của riêng mình. Đồng thời những loại thảo mộc linh thảo khó kiếm để điều chế thuốc chống ung thư sẽ không thể trồng hàng loạt, nó chỉ có thể trở thành phương thuốc dành riêng cho những gia đình quyền quý.

Tô Hòa có thể dự đoán rằng trong vài năm tới, thuốc chống ung thư sẽ không phải là hy vọng xa vời, nó sẽ bị kéo xuống khỏi Thần Đàn và trở thành vị thuốc bảo toàn sinh mệnh mà những kẻ giàu có phải tranh giành cướp đoạt mới có. Đây chính là kế hoạch vơ vét của cải hiệu quả mà cô nghĩ ra.

Tô Hòa đặt bút viết lên đơn thuốc các loại thảo dược linh thảo cần thiết để bào chế các loại thuốc chống ung thư. Cúi đầu suy tư trong chốc lát, cô lại xé một tờ kê đơn thuốc trắng ra, viết thêm một số hạt giống cỏ và hạt giống hoa, rồi đưa cho Bành Cẩm Trình, để cậu dành ít thời gian mua giúp cô một chút.


Giáo sư Tô, bây giờ cô có rảnh không? Nếu như bây giờ cô rảnh thì nhờ cô ký tên phê duyệt dự án này, em cần giao nó cho phòng Tài vụ của Thanh Đại. Còn nếu như cô không rảnh thì... cô có thể mang đơn xin phê duyệt này về, ngày mai em sẽ đến nhà trọ của cô để lấy, cô thấy có được không?
Bành Cẩm Trình cẩn thận hỏi.

Sau khi Tô Hòa lật xem đơn xin phê duyệt rồi sửa hai định nghĩa không rõ ràng và một số lỗ hổng không dễ nhìn thấy bởi những người bình thường, cô đã phóng khoáng ký tên của mình lên đơn phê duyệt rồi đưa nó cho Bành Cẩm Trình.

Tô Hòa lại hỏi:
Chuyện khoa Công nghiệp quân sự bị Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng ngáng chân có tiến triển gì không? Giáo sư Vương có đề cập đến vấn đề này với em trong những ngày gần đây không?


Bành Cẩm Trình lắc đầu, sau đó lại gật đầu lia lịa.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Tô Hòa, Bành Cẩm Trình mở miệng giải thích:
Lần trước Giáo sư Vương tìm em để xem xét các đề tài mà cô viết cho em, thầy ấy nói rằng thầy ấy không có ý kiến gì và cho phép em tiếp tục theo cô học hỏi thật tốt, sau đó thì không bao giờ tìm em vì vấn đề học thuật nữa. Em vẫn luôn tự tìm một số tài liệu lịch sử để học một số kiến thức cơ bản, để có thể áp dụng thật tốt vào thiết kế thử nghiệm trong tương lai.



Nhưng mà em có nghe được một vài chuyện từ các anh chị trong khoa là Giáo sư Vương không cam lòng khi nhìn đề tài mà mình nhìn trúng bị Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đoạt lấy như vậy. Dường như Giáo sư Vương hiện đang lên kế hoạch đoạt lại một số đề tài liên quan đến cơ học của Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng. Chỉ là hình như Giáo sư Vương cũng không định sẽ buông tha cho việc nghiên cứu về sóng âm, hiện tại ông ấy để cho một Tiến sĩ trong khoa của em dẫn theo hai Thạc sĩ khác bắt đầu giải quyết đề tài nghiên cứu về sóng âm này.


Tô Hòa hơi ngạc nhiên, hỏi:
Dự án còn chưa được phê duyệt, thậm chí còn không có kinh phí nghiên cứu khoa học trong tay, Giáo sư Vương lấy tiền đâu ra để hỗ trợ các em làm thí nghiệm?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.