Chương 193: Hai vé ăn!


Nhĩ báo thần nhanh chóng trả lời bên tai:
Hồ Bạch Dương.


Tô Hòa nhanh chóng mở tấm bản đồ tỉnh Hà Bắc mà cô đã mua ra, tìm được m8ột nơi gọi là hồ Bạch Dương rồi quan sát tỉ mỉ bố cục phong cảnh vùng đó.
Bành Cẩm Trình nâng ngón tay chỉ vào một cái cửa nhỏ bị màn vải che đi nói:
Căn tin của giảng viên được ngăn cách với căn tin sinh viên bởi cái cửa đó, các loại cơm nước không giống nhau, giá cả cũng không giống nhau, vén màn vải lên bước vào là được rồi.

Tô Hòa gật đầu, trong lòng tự nhủ khó trách mình không tìm được. Vừa định rời đi thì lại nhìn thấy củ cải luộc và khoai tây chiên chay trong đĩa ăn tối của Bành Cẩm Trình, cô nhíu mày, hỏi Bành Cẩm Trình:
Buổi trưa em chỉ ăn thế này thôi sao? Một thanh niên to lớn thế này mà ăn ít như vậy có đủ no không?

Đó không phải chỉ là một hộp sắt màu sắc rực rỡ thôi hay sao? Tô Hòa không có thèm đâu, cô chỉ là sợ rằng để hết vé ăn vào túi xách sẽ bị lộn xộn nên mới nghĩ đến việc mượn một cái hộp để mang hết về, không ngờ người ta lại như vậy!
Mở hộp sắt ra, Tô Hòa dùng dây thun buộc đống vé ăn lại, nhét tất cả vào trong túi xách, sau đó trả lại hộp cho nhân viên phụ trách phát vé nọ. Sau khi nói cảm ơn xong, cô liền cầm túi xách đi về phía căn tin dành cho giảng viên.
Bởi vì các bản đồ trên thị trường chỉ dùng để dẫn đường 3cho người bình thường, cho nên ngay cả khi có đủ núi và hồ, hoặc là dùng các màu sắc khác nhau để đánh dấu một chút thì trên thực tế khoản9g cách là vô cùng xa, nhưng cũng không quá khó để nhận biết được hướng của núi hay dòng chảy của dòng sông.
Tô Hòa nhìn chằm chằm 6vùng hồ Bạch Dương một lúc lâu, đặt toàn bộ tấm bản đồ xuống, móc một đồng năm tệ từ trong túi tiền ra rồi đưa cho ông chủ tiệm sách, cầm 5bản đồ xoay người đi vào căn tin.
Bành Cẩm Trình ăn quá nhanh nên bị nghẹn một chút, tranh thủ thời gian đứng dậy, nhìn theo hướng ngón tay của đàn anh kia mà gọi Tô Hòa:
Giáo sư Tô, sao cô lại đến căn tin vậy?

Tô Hòa đang hết nhìn Đông tới nhìn Tây để tìm căn tin của giảng viên, cô nhìn đến nửa ngày rồi mà cũng không tìm thấy, nghe Bành Cẩm Trình kêu lên như thế cô mới bỗng nhiên hoàn hồn, kéo một sinh viên bất kỳ đến hỏi một chút không phải là đã tìm thấy lâu rồi sao?

Tôi nghe người ta nói trong nhà cô không phải còn rất nhiều người hay sao? Thời gian lười nấu cơm thì đến căn tin ăn, tranh thủ dùng hết vé ăn đi. Còn nếu thực sự không muốn đến căn tin ăn cơm thì cô có thể bán những vé cơm này cho các sinh viên, thức ăn trong căn tin của giảng viên rất ngon và rẻ hơn trong căn tin của sinh viên, nhưng giá mỗi vé ăn thì lại tương đương nhau. Một vé ăn tiêu chuẩn trong căn tin của giảng viên có thể được sử dụng như một tờ rưỡi vé ăn trong căn tin của sinh viên, được nhiều hơn một món thịt đó!

Tô Hòa nhận lấy cái hộp bánh Trung thu kia, vốn tưởng rằng nhân viên phụ trách phát vé ăn trong căn tin cho cô cái hộp bánh đó luôn, nhưng không ngờ khi cô còn chưa cất hộp bánh Trung thu vào trong túi xách thì người phụ trách phát vé ăn trong căn tin nọ đã tha thiết mong chờ mà nhắc nhở cô.

Giáo sư Tô, cái hộp này không thể lấy đi được đâu, đây là cái hộp mà cháu lớn tặng cho tôi vào Trung thu năm ngoái, có thể xem như là bảo bối của tôi đấy! Nếu như không phải sợ cô ném những vé ăn đó đi thì tôi cũng không nỡ lấy ra đâu!

Tô Hòa:
... Được rồi, cô chờ một chút, bây giờ cháu sẽ nhét hết đống vé ăn đó vào túi xách ngay lập tức!

Cách đó không xa, Bành Cẩm Trình đang ăn cơm cùng với mấy vị nghiên cứu sinh học trò của Vương Phù, đột nhiên một tên nghiên cứu sinh đeo mắt kính nhìn thấy Tô Hòa, tranh thủ thời gian đẩy Bành Cẩm Trình đang nhai bánh bao một cái, nhắc nhở:
Thầy hướng dẫn của cậu đến kìa!

Theo lý mà nói, thầy hướng dẫn của Bành Cẩm Trình vẫn là Vương Phù, có thể là người khác không biết, nhưng chẳng lẽ học trò của Vương Phù cũng không biết sao? Bành Cẩm Trình này ngày nào cũng chạy đến khoa Y Đại học Thủ Đô, sớm đã trở thành học trò lớn của Tô Hòa rồi.
Tô Hòa vốn định chỉ dùng một vé ăn cho bữa hôm nay là đủ rồi, còn những vé ăn còn lại cô sẽ đến phòng ăn lĩnh sau, ai ngờ nhân viên phụ trách phát vé ăn của căn tin vừa thấy được Tô Hòa đã cầm một hộp bánh Trung thu đến nhét vào lòng cô.

Giáo sư Tô, cuối cùng cô cũng đến căn tin lĩnh vé ăn rồi. Cô tính một chút xem hôm nay cách khai giảng được bao nhiêu ngày rồi? Một ngày căn tin chuẩn bị cho cô sáu vé ăn cơm, tôi đây đã tích lũy cho cô tất cả hơn ba trăm vé rồi! Cô tranh thủ thời gian đến lấy đi, từ nay về sau thì mỗi tuần tới lấy vé ăn một lần, nếu không tích lũy nhiều quá bên chúng tôi sẽ không thể giữ gìn tốt được, cũng không có cách nào hạch toán được.

Trên mặt Bành Cẩm Trình hiếm khi lại đỏ ửng, giọng nói của cậu nhỏ đi rất nhiều:
Sức ăn của em hơi lớn, một ngày ba bữa đều ăn cơm không, uống những chén canh nhỏ này căn bản là không no được, cho nên mới ăn thịt ít đi một chút, tiết kiệm tiền để ăn thêm một bát cháo.

Tô Hòa chợt hiểu ra, khó trách Bành Cẩm Trình vẫn luôn trong trạng trái gầy gò yếu ớt, hóa ra là tiếc tiền nên không ăn thịt sao!
Xem đầu óc của cô này!
Tô Hòa đi vài bước, đứng ở trước bàn ăn của Bành Cẩm Trình, hỏi:
Căn tin của giảng viên ở đâu? Sao cô không tìm thấy nhỉ!

Ngay khi vừa đứng dậy Tô Hòa mới nhận ra rằng hình như Đại học Thủ Đô và Thanh Đại sẽ phát vé ăn cho các giảng viên vào mỗi tháng, nhưng các giảng viên cần phải đi đến nhà ăn để nhận. Còn cô vẫn luôn không đến nhận, gom lại có lẽ đã được rất nhiều rồi, đặc biệt là khi trên danh nghĩa cô đã đăng ký dạy cả ở khoa Y và Cơ Khí của Thanh Đại, vậy là cô có thể nhận được hai vé ăn cho mỗi bữa ăn liền!
Sau khi Lý Thục Phân thương lượng xong với Lý Kiến Thiết cùng Lý Kiều Kiều vào đêm qua thì sáng sớm hôm nay, mỗi người họ đều đeo một túi hành lý nhỏ tranh thủ thời gian lên xe lửa quay về tỉnh X. Trong nhà không có ai làm cơm, Tô Hòa lười trở về nhà tự mình nấu cơm nước cho nên đã hí ha hí hửng mà đi vào căn tin Thanh Đại.
Cô thò tay vào túi xách, lấy ra một bó vé ăn nhỏ rồi cố gắng nhét chúng vào tay Bành Cẩm Trình:
Cô không thường xuyên đến căn tin để ăn cơm lắm, những vé ăn mà trường học phát này cô cũng không cần lắm, em cầm lấy dùng đi, ăn nhiều thịt một chút, tăng thêm dinh dưỡng thì não mới hoạt động tốt được, sau này thời điểm viết luận văn mới văn thơ lai láng được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.