Chương 194: Giáo sư tốt nhất của thanh đại


Một nữ thạc sĩ học cùng một thầy sửa lại:
Đàn anh, Giáo sư Tô đâu có nói mỗi lần phát biểu luận văn đều sẽ thưởng cho phiếu ă8n đâu. Cô ấy nói là chỉ cần phát biểu luận văn thì sẽ nhất định có phần thưởng. Nếu như trong tay cô ấy có phiếu ăn, vậy thì 3phần thưởng sẽ là một trăm tờ phiếu ăn. Còn nếu như trong tay cô ấy không có phiếu ăn, phần thưởng sẽ là tiền mặt!


L9úc nói những lời phía trước, nữ thạc sĩ đó trông còn có vẻ điềm tĩnh, nhưng lúc cô ấy nói tới chữ
tiền mặt
, cả người dường 6như ăn phải bọ cạp mà há hốc miệng ra:
Aaaaa! Đó là tiền mặt đấy! Chị cũng muốn đi theo Giáo sư Tô làm nghiên cứu khoa học, 5đàn em Bành, em nói bây giờ chị thi sang làm nghiên cứu sinh của Giáo sư Tô còn kịp không?


Tại sao lúc tôi học lên nghiên cứu sinh không gặp được giáo viên hướng dẫn tốt như vậy? Chỉ cần ông ấy cho tôi thêm nhiều tiền phụ cấp một chút, con tôi cũng không cần mỗi ngày gào đói vì không được ăn no nữa!


Tại sao cũng là nghiên cứu đề tài, kinh phí nghiên cứu khoa học của người ta thì bảy mươi triệu, kinh phí nghiên cứu khoa học của tôi chỉ sáu trăm hai mươi lăm đồng? Không công bằng! Không công bằng!

Một tiến sĩ già mãi vẫn chưa tốt nghiệp khóc tới mức khiến trời thương, người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Tuy nhiên, người biết rõ vị tiến sĩ già này đều không đồng cảm với ông ta.
Sau khi nhận người ta làm thầy thì cứ như Tôn Ngộ Không thoát khỏi vòng kim cô, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không coi lời giáo sư hướng dẫn ra gì!
Trong lòng giáo sư hướng dẫn cũng khổ, bạn nói những sinh viên này không nói lời gì đã kết hôn, bạn còn có thể ép hai người nhà họ mới kết hôn mà ly hôn không?
Bành Cẩm Trình nghĩ một lúc, cầm bát canh lên uống vài ngụm rồi nói:
Giáo sư Tô vẫn luôn rất hào phóng với sinh viên, em nghe những sinh viên bên khoa Y học Đại học Thủ Đô nói, những giáo sư khác lúc thi đều sẽ thu tiền giấy và in, nhưng Giáo sư Tô còn không nhắc tới chuyện đó, toàn bộ đều tự trả. Em nghĩ chắc là do Giáo sư Tô không thiếu tiền, đề tài trong tay cô ấy vừa được xét duyệt có kinh phí nghiên cứu là bảy mươi triệu, sao cô ấy phải suy nghĩ đến mấy chục đồng đó chứ!

Bảy mươi triệu!
Quy định bất thành văn này nhìn thì có vẻ lạnh lùng vô tình, trên thực tế lại là hành động bất đắc dĩ của những giáo viên kia.
Nếu như không có quy định này, sao những sinh viên kia biết kiềm chế bản thân được chứ?
Người không phải thánh hiền, ai có thể không có chút lòng riêng cơ chứ?
Đàn chị đó của Bành Cẩm Trình nhìn cậu với vẻ mặt ngưỡng mộ, hỏi:
Đàn em, em biết chuyện bên trong không? Tại sao Giáo sư Tô lại hào phóng như vậy? Kể cả cô ấy không dùng tới những phiếu ăn đó, bán đi cũng được số tiền lớn đó! Phiếu của căn tin giáo viên đắt hơn phiếu của căn tin sinh viên một chút, nếu như bán một trăm tờ phiếu ăn đó đi cũng đủ tiền sinh hoạt một tháng của chị rồi!

Tin tức này thực sự quá lớn, mọi người đều cần tiêu hóa một chút.
Có một tiến sĩ lớn tuổi học vài năm ở Thanh Đại, đã kết hôn và có con nhỏ học mầm non rồi nhưng mãi vẫn chưa tốt nghiệp ôm mặt bắt đầu khóc nức nở.
Bành Cẩm Trình biết hạng mục nghiên cứu khoa học của Tô Hòa được phê chuẩn kinh phí bảy mươi triệu, những tầng lớp cao của Thanh Đại cũng biết chuyện bảy mươi triệu này, nhưng những người khác thì không.
Chỉ cần ngồi quanh bàn ăn của Bành Cẩm Trình, bất luận là sinh viên đại học hay nghiên cứu sinh đều bị ba chữ
bảy mươi triệu
này làm cho kinh ngạc, sau đó... Mọi người không hẹn mà cùng cúi thấp đầu, vùi đầu ăn cơm.
Vì vậy, những giáo sư hướng dẫn kia chỉ có thể lùi một bước, ngậm bồ hòn làm ngọt dặn dò thêm lần nữa, các em kết hôn thì kết hôn, tuyệt đối không được có con!
Những cặp vợ chồng nhỏ mới kết hôn đó miệng thì đồng ý rất nhanh, nhưng có mấy người sẽ ghi nhớ trong tim? Dù sao người học nghiên cứu sinh đều đã lớn tuổi, nếu ở nông thôn, đừng nói là trẻ con, không chừng đã sinh đôi sinh ba bao nhiêu lần rồi.
Phải biết rằng thầy giáo hướng dẫn của tiến sĩ già này là giáo sư tài ba có tiếng của khoa Kiến trúc, trước giờ không hề đối xử nghiêm khắc với sinh viên, lúc phát tiền phụ cấp cho sinh viên, tuy không hào phóng như Tô Hòa nhưng cũng đứng thứ nhất thứ hai trong khoa Kiến trúc, sở dĩ vị tiến sĩ già này sống thảm như vậy, nguyên do vấn đề còn là ở bản thân ông ta!
Thật ra ở Thanh Đại vẫn luôn có một quy định bất thành văn, đó chính là bất luận đang học ở giai đoạn nào, trong thời gian học đều không cho phép kết hôn, kể cả người đã kết hôn tới bổ túc, trong lúc bổ túc cũng không được có con.
Bành Cẩm Trình nghĩ một lúc:
Chắc vẫn kịp. Có điều phương hướng nghiên cứu của Giáo sư Tô không giống với Giáo sư Vương, chị nhìn những đề mục mà cô ấy cho em thì biết, đàn chị, chị thực sự nỡ vứt đi những thứ mấy năm nay học được mà đi theo Giáo sư Tô học lại từ đầu sao?

Bành Cẩm Trình biết, với triển vọng tương lai mà Tô Hòa hứa cho cậu, đừng nói phải học lại từ đầu một lần, kể cả học lại từ đầu hai lần, ba lần thì cũng hoàn toàn đáng giá.
Thà hủy đi mười ngôi miếu cũng không làm tan vỡ một cuộc hôn nhân!
Bắt ép người ta ly hôn là chuyện xấu tổn hại tới âm đức!
Nhưng Bành Cẩm Trình suy nghĩ cho việc ở lại trường của bản thân nên không hề nói lời của Tô Hòa cho mấy người bạn, một là vì cậu là sinh viên lớp thấp nhất của thầy Vương, bây giờ thay đổi phương hướng nghiên cứu vẫn còn kịp, những người khác thì không có nhiều thời gian như vậy nữa; hai là vì những đàn anh đàn chị này của cậu đều học lớp cao hơn, có một người ở lại trường, sau này số lượng ở lại trường dành cho cậu sẽ ít đi một chỗ.
Chuyện liên quan tới con đường tương lai, Bành Cẩm Trình không muốn nói nhiều, đó cũng là lẽ thường tình.
Những lời tỏ lòng thành năm đó khi đăng ký thi nghiên cứu sinh từng nói chẳng cần ba ngày đã quên mất, nói gì mà có hứng thú với nghiên cứu khoa học, nhiệt huyết với chuyên ngành... Hiện thực sau đó chứng minh rằng tất cả thứ này đều là nói bậy!
Giáo viên hướng dẫn dặn đi dặn lại cả trăm ngàn lần rằng lúc đang học tuy không cấm yêu đương nhưng tuyệt đối không được kết hôn, nếu không sẽ vì chuyện vụn vặt mà phân tâm, ảnh hưởng tới hiệu suất của việc nghiên cứu khoa học, cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới chuyện tốt nghiệp, nhưng có sinh viên nào nghe đâu chứ?
Dưới tình hình các giáo viên hướng dẫn không biết chút gì, có nghiên cứu sinh đã mang thai, có vợ của nghiên cứu sinh đã mang thai, còn có bạn gái hoặc vợ sắp cưới của nghiên cứu sinh đã mang thai... Bạn nói các giáo viên hướng dẫn có sốt ruột hay không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.