Chương 197: Tôi có một ước mơ


Trên gương mặt phi công thoáng xuất hiện vẻ bối rối trong chốc lát nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, không bị câu nói của Tô Hòa làm mụ mị đầu óc. 8Anh ta cười gượng:
Giáo sư Tô, nếu cô thật sự muốn lái thì mau nghiên cứu máy bay chiến đấu mới đi. Đến lúc đó cô đề xuất yêu cầu với cấp trên, 3cấp trên nhất định sẽ đồng ý! Cô đừng làm khó tôi...


Tô Hòa khẽ hừ lạnh vài tiếng, sau đó đứng ở một bên không nói gì nữa.

Tần N9guyên thấy Tô Hòa đứng đó, trong lòng không nén nổi tò mò, bèn lên tiếng hỏi:
Giáo sư Tô, rốt cuộc cô có kế hoạch gì thế? Tôi thấy cô khoanh trò6n khu vực hồ Bạch Dương kia, có phải cô đang ấp ủ kế hoạch nào đó không? Có thể bật mí với tôi được không?

Tần Nguyên vẫn chưa hiểu lắm:
Rồi sao?


Sau đó tôi tìm anh khoanh vùng khu vực đó! Trước tiên phải làm tốt công tác chuẩn bị, khoanh vùng những nơi tôi vừa lòng, sau đó tìm người nộp bản kế hoạch lên cấp trên xin phê duyệt. Việc tiếp theo thì anh cũng biết rồi đó, công việc chiều nay của chúng ta là khoanh vùng khu vực!

Tần Nguyên hít sâu một hơi. Anh nhớ lại một vùng rộng lớn được Tô Hòa khoanh tròn trên giấy, hai mắt trợn tròn:
Cho nên phượng hoàng mà cô vẽ trên giấy là khu vực cô muốn khoanh vùng hả? Cô có biết khu vực lớn như vậy rộng bao nhiêu không?

Tô Hòa nhìn Tần Nguyên, như c5ười như không:
Được chứ!

Nếu Tô Hòa từ chối, Tần Nguyên mới cảm thấy bình thường. Nhưng bây giờ một câu
được chứ
của Tô Hòa bỗng làm cho Tần Nguyên có cảm giác dê vào miệng cọp, dọa anh giật mình, nụ cười trở nên méo mó:
Chuyên gia Tô, nếu cô không muốn nói thì tôi không ép đâu.

Ý là cô tuyệt đối đừng nói, tôi sợ bị cô gài bẫy!

Tôi có một ước mơ. Tôi muốn giúp mọi gia đình được sống trong nhà cao cửa rộng đông ấm hè mát, giúp xe buýt trong thành phố chạy nhanh hơn, giúp tàu hỏa băng qua nơi hoang dã vô biên có thể chạy nhanh hơn, thoải mái hơn, giúp các chiến sĩ bay trên bầu trời có thể bình an.


Trưởng ban Tần à, tôi có rất nhiều ước mơ về một quốc gia giàu mạnh. Tôi cần dùng năng lực cả một đời để thực hiện những ước mơ ấy. Và
trái tim
khoa học kỹ thuật là nơi tôi muốn thực hiện ước mơ của mình.

Tần Nguyên im lặng hồi lâu không lên tiếng, mãi cho đến khi máy bay trực thăng trở lại Thủ đô, hạ cánh xuống sân bay Yến Giao, anh mới nói với Tô hòa:
Chuyên gia Tô thật khí phách, kế hoạch chu toàn! Tần Nguyên tôi không có bản lĩnh như chuyên gia Tô, nhưng nếu như chuyên gia Tô cần gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ! Bởi vì ước mơ của chuyên gia Tô không chỉ là ước mơ của một mình cô mà còn là ước mơ của tôi và có lẽ đó cũng là ước mơ của mọi người dân nước Z!

Nhưng Tô Hòa lại đáp:
Tôi không hề không muốn nói, vừa hay tôi còn cần anh giúp chuyện này nữa cơ! Anh biết mà.

Tần Nguyên bỗng cảm thấy căng thẳng, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ trong nháy mắt.
Tô Hòa lên tiếng giải thích:
Tôi đề xuất một đề tài nghiên cứu, nhà nước đã phê duyệt kinh phí nghiên cứu khoa học bảy mươi triệu tệ rồi. Tôi muốn xây một tòa nhà dùng để nghiên cứu khoa học nhưng tạm thời không tìm được khu đất trống thích hợp ở thủ đô nên tôi nghĩ tới hồ Bạch Dương.

Tô Hòa chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa, giọng nói thản nhiên:

Tôi có một ước mơ. Tôi hy vọng mọi người trên đất nước Z có thể được ăn no ăn ngon, có thể mặc quần áo lành lặn không rách vá, không cần lo nghĩ về vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại.


Tôi có một ước mơ. Tôi hy vọng mọi đứa trẻ đều được ngồi học trong phòng học rộng rãi sáng sủa, đều có thể thi đại học, nhìn ngắm thế giới rực rỡ muôn màu bên ngoài chứ không phải bị vây nhốt cả đời trong thôn nhỏ không tìm thấy trên bản đồ, làm một kẻ quê mùa không ai biết đến.

Tô Hòa gật đầu:
Trong đầu tôi tính toán cả rồi! Khu vực khoanh vùng có tổng diện tích khoảng hai mươi nghìn ki-lô-mét vuông, ước chừng bằng một phần chín tỉnh Ký Bắc. Tuy nhiên phạm vi xây dựng trong giai đoạn đầu không lớn đến vậy, chỉ xây dựng ở khu vực trung tâm hồ Bạch Dương thôi. Tôi đã hạch toán diện tích, tổng cộng bảy nghìn mẫu đất, xây dựng một thành phố khoa học kỹ thuật quy mô nhỏ là vừa đẹp.


Bảy nghìn mẫu đất đủ để nghiên cứu và phát triển khoa học kỹ thuật nòng cốt rồi. Có điều sau khi nghiên cứu và phát triển khoa học nòng cốt xong, cần phải tiến hành sản xuất chuyển hóa, vì vậy cần phải chừa lại một khu vực để xây dựng nhà máy. Ngoài ra, các vấn đề trong cuộc sống sinh hoạt của nhân viên nghiên cứu khoa học như ăn, mặc, ở, đi lại cũng cần được giải quyết trong thành phố khoa học kỹ thuật. Vì vậy hai mươi nghìn mẫu đất không tính là nhiều!


Trưởng ban Tần à, anh phải biết rằng nhu cầu trước mắt không có nghĩa là nhu cầu lâu dài. Nếu muốn quy hoạch thì phải nhìn xa trông rộng, phóng tầm mắt nhìn đến mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm, tám mươi năm sau. Ai mà biết được tương lai sẽ phát triển đến mức nào? Nước ta cần phải xây dựng một
trái tim
khoa học kỹ thuật để bơm dòng máu tươi mới nhất, nóng hổi nhất tới mọi ngành nghề trong nước.

Có ai không hy vọng đất nước mình phồn vinh giàu mạnh đâu?

Từ trước tới giờ thế giới chưa từng có hòa bình, chiến tranh vẫn đang tồn tại, khói lửa vẫn đang nổ ra, chẳng qua là bởi vì có những người được sống ở một quốc gia được một số người bảo vệ bằng cả tính mạng, cho nên họ mới được trưởng thành trong yên bình, mới có thể hướng đến những điều xa xôi hơn ngoài mục tiêu đơn giản nhất đồng thời cũng là mục tiêu khó khăn nhất: sống sót!

Nếu chiến tranh loạn lạc, ăn bữa nay lo bữa mai thì ai có thể bảo vệ nơi phương xa?

Nghe Tần Nguyên nói vậy, Tô Hòa mỉm cười:
Nếu anh đã nói vậy thì lát nữa hãy dẫn tôi đi tìm ông cụ Cố nhé! Đây không phải chuyện nhỏ, cho dù tôi nhờ Thanh Đại và Đại học Thủ Đô xin giúp, chưa chắc cấp trên đã phê duyệt. Mấu chốt là phải được lãnh đạo cấp cao gật đầu, đồng ý phê duyệt kế hoạch phát triển này của tôi thì ước mơ của chúng ta mới có thể biến thành hiện thực.


Tất nhiên là Tần Nguyên không phản đối, có điều trước tiên anh vẫn nên gọi điện cho ông cụ Cố, trình bày sơ lược những dự tính của Tô Hòa để ông cụ chuẩn bị tâm lý, tránh cho ông cụ bị
lòng tham
của Tô Hòa dọa đến nỗi xảy ra chuyện.

Ông cụ Cố sống trong khu cán bộ Tử Kinh ở trung tâm Tứ Cửu Thành. Đó là một khu lớn bao gồm nhiều căn hộ nhỏ nối tiếp nhau, có cửa nhỏ cửa lớn sân rộng, mỗi nhà một căn, người sống ở đó đều là người có công dựng nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.