Chương 205: Khủng long mẹ của thanh đại
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1392 chữ
- 2022-02-04 03:38:17
Thủ thư mở sổ ký mượn sách ra, chiếc kính viễn thị trên sống mũi lướt qua từng dòng từng dòng, sau khi tìm thấy phần ký mượn của Tô Hòa thì8 chạy ra đưa Vương Bồi Phong xem.
Giáo sư Vương, thầy nhìn đi, Trưởng khoa Tô đã mượn hết bảy quyển từ điển tiếng Anh sưu tầm của3 thư viện rồi, thời gian mượn là một ngày nhưng mà theo luật thì không được mang từ điển tiếng Anh ra khỏi thư viện, để tôi tìm giúp thầy 9xem Trưởng khoa Tô mang sách đến phòng nghiên cứu và hội thảo nào.
Người thủ thư đẩy chiếc mắt kính đã tụt xuống sống mũi, tay rà6 dòng chữ kia xong, nói:
Ở phòng 204, hình như bình thường Giáo sư Vương hay nghiên cứu thảo luận ở phòng 207. Phòng 204 nằm đối diện phò5ng bên cạnh 207, có cần tôi đi chung với thầy không?
Là Giáo sư Tô - người nổi tiếng vì đã tàn sát sinh viên khoa Cơ khí, gần đây rất tốt với sinh viên của mình, còn hỗ trợ phiếu ăn, tặng phần thưởng cho sinh viên…
Quan trọng hơn nữa là, Giáo sư Tô còn đang nắm giữ một dự án lớn với tổng kinh phí bảy mươi triệu, là sự hiện diện mà ở Thanh Đại này không ai là không biết, không ai là không rõ.
Vương Bồi Phong là lão làng của Thanh Đại rồi, tính tình và trí nhớ của ông đều khá tốt nên nghe người thủ thư nói xong, ông nghĩ ngay đến
tiếng xấu
của Tô Hòa nhưng ông còn chưa từng tiếp xúc với Tô Hòa, nói chi đến xung đột và căm thù, cho nên không những ông không e ngại gì Tô Hòa mà còn thấy hơi tò mò.
Vương Bồi Phong bỗng lo lắng, không biết Trưởng khoa Tô này có bị gắt ngủ hay không... Lỡ người ta chưa tỉnh ngủ mà ông lại đến phá rối mộng đẹp của người ta thì là đang tìm đường chết chứ gì nữa?
Không tìm đường chết sẽ không chết!
Vương Bồi Phong đứng trước bàn nghiên cứu, sau khi do dự bối rối thật lâu, cuối cùng ông vẫn gõ lên bàn nghiên cứu một cách cẩn thận, nhẹ giọng kêu:
Trưởng khoa Tô, dậy đi, dậy đi!
Vương Bồi Phong đã suy nghĩ kỹ càng, nếu Tô Hòa là người không chịu nói lý, không đợi ông nói gì đã đuổi ông ra khỏi phòng nghiên cứu, nếu ông đi một mình thì thôi, lỡ học sinh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì ông biết giấu mặt mũi vào đâu đây?
Ông cũng cần mặt mũi mà!
Mang theo tâm tình thấp thỏm lo lắng, Vương Bồi Phong đẩy nhẹ cánh cửa phòng nghiên cứu 204 ra, nhìn sang bên bàn trong phòng, vừa nhìn là thấy những quyển từ điển trên bàn còn Tô Hòa thì ngủ gật lên bàn.
Vương Bồi Phong định nói không cần nhưng người thủ thư lại nói nhỏ vào tai ông một câu:
Tính tình Trưởng khoa Tô này hơi gắt gỏng, là một
khủng long mẹ
nóng tính có tiếng ở Thanh Đại! Lúc đầu mới đến khoa Cơ khí cô ấy đã mắng cho giáo viên và một đám sinh viên của khoa không ngẩng đầu lên được, là người được phó Hiệu trưởng Vinh và phó Hiệu trưởng Vương trường ta bỏ một số tiền lớn mời về Thanh Đại.
Để mời được Trưởng khoa Tô mà suýt chút Thanh Đại đã đánh nhau với Đại học Thủ Đô, địa vị của Trưởng khoa Tô cao cỡ nào, chắc là Giáo sư Vương cũng đã hiểu, không được nói nặng sợ nhỡ mà người ta trở mặt, dù sao chỉ có Trưởng khoa Tô là dám đập bàn với Hiệu trưởng và phó Hiệu trưởng, tôi sẽ nói đỡ vài lời giúp thầy, xem thử cô ấy có chịu đồng ý không!
Sau khi những sinh viên đi cùng với Vương Bồi Phong nghe người thủ thư nói xong thì hiểu ngay người mượn từ điển tiếng Anh chính là thần thánh phương nào!
Vương Bồi Phong thấy cuối cùng Tô Hòa cũng nhớ đến việc hỏi ông là ai, nhanh chóng tự giới thiệu về mình một cách thân thiện hiền hòa:
Tôi tên là Vương Bồi Phong, là giáo sư khoa Ngoại ngữ ở Thanh Đại, hôm nay đưa sinh viên đến thư viện làm một số công việc dịch thuật, không ngờ là từ điển tiếng Anh đã bị mượn cả rồi, tìm cán bộ quản lý thư viện hỏi mới biết là Trưởng khoa Tô đã mượn rồi. Trưởng khoa Tô, cô xem thử xem có thể chia cho tôi một vài quyển hay không? Chúng tôi ở phòng nghiên cứu 207, nếu cô sử dụng xong quyển từ điển nào có thể mang đến phòng 207 tìm chúng tôi để đổi!
Trưởng khoa Tô, công tác phiên dịch này là công việc bắt buộc của tôi, tuần sau tôi phải giao bản thảo đầu tiên của bản dịch rồi nhưng bây giờ còn phân nửa sách vẫn chưa dịch xong, mong cô hãy thông cảm cho chúng tôi, có được không? Nếu cô không muốn cho chúng tôi mượn bốn cuốn thì ba cuốn cũng được!
Vương Bồi Phong nói một cách cẩn thận, ông thấy Tô Hòa không nói gì, còn tưởng rằng Tô Hòa không vui, đang có một bụng lửa chuẩn bị xả lên người ông, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
Tô Hòa giật mình ngồi thẳng dậy, cô xoa xoa mắt, thấy căn phòng đã sáng bừng, vừa vỗ mặt lấy lại tinh thần vừa nói:
Trời sáng rồi hả? Sao thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Cơ mặt Vương Bồi Phong khẽ giật, ông thăm dò thử:
Chẳng lẽ đêm qua Trưởng khoa Tô không về nhà hả...
Tô Hòa xoa mặt gật đầu, chỉ bóng đèn vẫn còn đang sáng trên trần nhà:
Đúng vậy, học từ cả đêm, sau đó buồn ngủ quá nên tôi nằm lên bàn chợp mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại ngủ một giấc đến sáng. Đúng rồi, thầy là?
Vương Bồi Phong muốn xem thử vị giáo sư trẻ tuổi, nóng tính và hào phóng nhất Thanh Đại và Đại học Thủ Đô này trông thế nào, có tài năng gì không?
Không cần phiền thầy đâu, tôi sẽ tự nói chuyện với cô ấy xem xem có thể chia cho tôi vài quyển không, từ điển dày đến vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không thể để nó phát huy tác dụng ngay. Mọi người là đồng nghiệp với nhau, tôi nghĩ Giáo sư Tô không phải là người muốn gây thù chuốc oán ở chỗ của mình, cô ấy mượn từ điển tiếng Anh, chắc chắn là gặp vấn đề tiếng Anh, nói không chừng tôi có thể giải quyết vấn đề giúp cô ấy, còn có thể kết bạn nữa!
Vương Bồi Phong từ chối lòng tốt của người thủ thư, bảo bốn sinh viên đứng ở phòng đọc chờ ông một lát, ông sẽ tự đi phòng nghiên cứu 204 tìm Tô Hòa thương lượng.
Tô Hòa hơi không hiểu thái độ của Vương Bồi Phong, thầy nói thầy muốn dùng thì cứ lấy dùng đi, nói một tiếng là được mà? Thầy nói năng cẩn thận như vậy, thầy định làm gì?
Chí khí của giáo sư đâu?
Khí phách của người đọc sách đâu?
Tô Hòa tôi hung hăng đến vậy à?
Rõ ràng là tiên nữ nhỏ ai gặp cũng yêu mà!
Tô Hòa suy diễn một hồi cũng không nghĩ ra lý do tại sao Vương Bồi Phong lại sợ cô đến vậy, chỉ có thể quy cho thái độ đối nhân xử thế độc đáo của Vương Bồi Phong, không suy nghĩ rối rắm về vấn đề này nữa.
Mọi người cứ mang đi đi, từ điển này tôi không dùng nữa rồi, thầy muốn dùng thì cứ dùng đi, không dùng thì nói với tôi, lát nữa tôi sẽ mang đi trả. Nhưng mà phiền thầy báo lại với quản lý thư viện, đỡ phải tôi vừa trả xong lại phải mang ra đưa mọi người.
Tô Hòa nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.