Chương 206: Thời đại mờ mịt


Tô Hòa cúi đầu ngại ngùng:
Giáo sư Vương, thầy có thể giúp đỡ hay cho tôi một vài lời khuyên trong việc học tiếng Anh kh8ông? Tuy rằng tôi đã xem và học sơ qua các từ nhưng trình độ nghe, nói, đọc, viết vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Tôi muốn 3cải thiện tiếng Anh của mình về mọi mặt nhưng không tự tìm cách được nên muốn xin chuyên gia chỉ bảo, lắng nghe lời khuy9ên của thầy!


Vương Bồi Phong mở to mắt:
Chỉ vậy thôi?


Tô Hòa hỏi lại:
Chẳng lẽ còn chuyện gì à?
Nếu6 tôi tìm thầy hỏi một chuyện khám chữa bệnh hoặc vấn đề khó khăn trong máy móc cơ khí, vậy thì có thể nghe được câu trả 5lời của thầy không!

Vậy được, trưa nay tôi sẽ bảo sinh viên đưa đồ cho cô, nếu cô cần sự giúp đỡ thì cứ đến khoa Ngoại ngữ tìm tôi, chuyện khác thì có thể tôi không giúp cô được nhưng nếu liên quan đến tiếng Anh thì tôi sẽ giúp đỡ hết mình.

Nói đến đây, Tô Hòa lại hơi buồn bực, cô và Vương Bồi Phong không quen nhau thì tại sao ông lại nhiệt tình với cô như vậy? Nghĩ lại, lúc đầu Vương Bồi Phong còn rất khách sáo với cô, Tô Hòa càng cảm thấy Vương Bồi Phong đang có toan tính gì đó.

Giáo sư Vương, có phải thầy có chuyện gì muốn nói không? Con người tôi tính tình ngay thẳng, không thích lòng vòng quanh co. Nếu thầy muốn nói gì thì cứ nói với tôi, nếu tôi có thể giúp được thì chắc chắn tôi sẽ giúp.
Tô Hòa hỏi.
Tô Hòa tỉnh ngộ:
Được, vậy phiền thầy bảo sinh viên đưa đến văn phòng của tôi ở lầu hai khoa Cơ khí, trên cửa có treo bảng, nếu không mở cửa thì cứ đến phòng thí nghiệm của Giáo sư Vương Phù tìm Bành Cẩm Trình, cậu ấy là học trò của tôi, bảo cậu ấy nhận thay tôi, sau đó tôi sẽ khoa Cơ khí tìm cậu ấy.

Vương Bồi Phong ngờ ngợ:
Trưởng phòng Tô học khoa Y mà? Sao văn phòng lại nằm ở khoa Cơ khí?

Tô Hòa cười giải thích:
Khoa Y và khoa Cơ khí chuẩn bị tiến hành hợp tác nên văn phòng của tôi ở cả hai bên nhưng tòa của khoa Y đang bỏ trống, tôi dọn vào ở một mình thì sợ nên đến khoa Cơ khí trước, đúng lúc những sinh viên do tôi tuyển cũng học khoa Cơ khí nên đỡ phải chạy giữa hai bên. Cũng không giấu gì thầy, học sinh bên Đại học Thủ Đô của tôi nộp bài tập, đi theo tôi làm luận văn đều đến khoa Cơ khí Thanh Đại, dù sao tôi cũng không có ba đầu sáu tay nên chỉ có thể để học sinh vất vả một tí...

Khóe miệng Vương Bồi Phong giật giật, bây giờ ông mới nhớ tới Tô Hòa còn đang là giảng viên giảng dạy ở khoa Y Đại học Thủ Đô!

Giáo sư Tô, cô đúng là...

Vương Bồi Phong định nói
không sợ mệt
nhưng nghĩ đến danh hiệu
khủng long mẹ
của Tô Hòa, nuốt ba chữ
không sợ mệt
vào bụng ngay, đổi thành
võ nghệ cao cường
, khôn ngoan kết thúc đề tài sớm nhất có thể.
Vương Bồi Phong thầm nghĩ:
Sao cô không chịu nói sớm làm tôi lo lắng, suýt chút sợ đến mức động kinh đây này!

Nhưng mà tất nhiên lời trong lòng không thể nói ra, Vương Bồi Phong hứa hẹn một cách thoải mái hào sảng:
Về chuyện tiếng Anh, thật ra muốn học tốt cũng không khó, chỉ cần chăm đọc, nghe nhiều, viết nhiều, xem nhiều, thường xuyên giao lưu, tiếp xúc nhiều với một vài cách biểu đạt của dân bản xứ, tốn chút sức lực và thời gian thì tự nhiên trình độ tiếng Anh sẽ tốt lên thôi.


Nếu cô cần thì tôi sẽ bảo học trò của tôi đưa cho cô một ít băng từ, báo chí, tài liệu giảng dạy của Anh, còn có một vài quyển sách thuần tiếng Anh xưa, cô cứ nghe từ từ, đọc từ từ, nắm vững tất cả kiến thức tiếng Anh trong đó, sau đó tiếp xúc với một vài người nước ngoài trong ngành, xem thử xem họ đang nghiên cứu gì, thành quả nghiên cứu của họ thế nào, viết luận văn ra sao... Trước tiên cứ đọc báo đã, xem tin tức, nghe file có thể cải thiện kỹ năng giao tiếp và kỹ năng ngôn ngữ của co một cách nhanh chóng nhưng nếu muốn học tiếng Anh chuyên nghiệp, cô vẫn phải đọc một vài luận văn chuyên ngành của nước ngoài.

Vương Bồi Phong cười hơi chột dạ, cũng hơi xấu hổ:
Ây da, chắc là Trưởng khoa Tô không hiểu khoa Ngoại ngữ chúng tôi, những người học ngành khoa học tự nhiên như cô, các dự án nghiên cứu khoa học và kỹ thuật đều được tài trợ kinh phí rất lớn nhưng những ngành ngôn ngữ học, văn học, xã hội học, v.v... như chúng tôi, kinh phí tài trợ cho dự án ít đến thảm thương, tôi có tiền lương nên cũng miễn cưỡng nói là cuộc sống sinh hoạt không có gì khó khăn, nhưng những nghiên cứu sinh đi theo tôi làm nghiên cứu sắp tốt nghiệp rồi... Thậm chí có thể nói sinh viên khoa Ngoại ngữ cả nước sắp tốt nghiệp, muốn tìm một công việc tốt là chuyện rất khó.


Tuy rằng nói là nhà nước sẽ phân công nhưng học ngôn ngữ, đặc biệt là những sinh viên học ngoại ngữ, có ai là không muốn được ra ngoài làm một phiên dịch viên hoặc nhà ngoại giao đâu? Nhưng những vị trí đó rất khan hiếm, đại đa số sinh viên sau khi tốt nghiệp chỉ có thể đến một vài trường tiểu học, trung học làm giáo viên, tuy nói đầu tư vào sự nghiệp giáo dục là đầu tư nhất thời, lợi ích nghìn đời nhưng tôi vẫn thấy hơi tiếc nuối, đặc biệt là những sinh viên làm tôi tự hào, tài năng của chúng, sự nỗ lực của chúng không đáng bị giới hạn dưới miệng giếng, cũng không đáng phí hoài thời gian để rồi nhận được những đồng lương ít ỏi.

Tô Hòa nhíu mày:
Thật ra những điều Giáo sư Vương nói tôi đã nghe thấy nhưng tôi cũng không giúp được gì, có tâm mà không có sức.

Vương Bồi Phong lại nói một cách chắc nịch:
Không! Cô có thể!


Tô Hòa:
?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.