Chương 221: QUÀ TẶNG MÀ BẠN BÈ NƯỚC NGOÀI ĐƯA ĐẾN


Viên chỉ huy trả lời:
Nam Hải!


Tần Nguyên đột nhiên hiểu rõ tại sao trước đó Tô Hòa lại rất lo lắng như vậy, sa8u khi nhanh chóng hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ anh lại nói với viên chỉ huy nọ:
Nhờ cậu chuyển tin này đến Thủ trưởng, nử3a giờ trước chuyên gia Tô đã đi đến Nam Hải rồi, xin Thủ trưởng yên tâm.


Sau khi nói xong những lời này, Tần Ng9uyên tranh thủ thời gian gọi một cuộc điện thoại đến sân bay Yến Giao, bảo bên đó nhanh chóng chuẩn bị thêm một cái trực6 thăng bay nhanh nhất nữa, cũng là bay đến Nam Hải.
Ánh sáng vàng chém xuống, mấy chiếc thuyền tuần tra kia lung la lung lay, có con thuyền đã bắt đầu chìm nghỉm, binh lính trên những chiếc thuyền tuần tra đó bị dọa đến mức sắc mặt xám ngoét, đến cả súng ống của binh lính rơi vào trong biển lúc nào cũng không biết.
Những đám mây đen hội tụ trên bầu trời và sấm sét mãnh liệt đang tràn đầy.
Tô Hòa nhẹ nhàng đếm kỹ từng số trong miệng.
Sấm sét trên bầu trời giống như bị bỏ vào túi vải bình thường, bây giờ túi vải bị rách, sét trên bầu trời đột nhiên trút xuống, mang theo khí thế như vạn quân đánh xuống, biến tất cả những vật cản trở đánh thành bột mịn.
Sắc mặt phi công Lê Chương đại biến, cậu ta bị những ánh sáng lóe lên mạnh mẽ ngoài cửa sổ thủy tinh làm cho nước mắt chảy ròng, liều mạng gân giọng hô to như trước:
Chuyên gia Tô, nhanh rời khỏi nơi này đi, đây là giông bão đấy!

Tô Hòa thờ ơ:
Đây không phải là giông bão, đây là báo ứng hiện tại.

Sáu mươi bốn thanh kiếm bay ngang tàng phân bố trên bầu trời, mang theo ánh sáng vàng của bầu trời chém tới những con tàu đó.
Phi công Lê Chương nhìn thấy mà há hốc miệng.
Khóe miệng Tô Hòa hơi nâng lên, đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, tiết mục chính vẫn đang ở ngoài khơi kia kìa.
Nhưng lúc này Tô Hòa lại nhắm hai mắt lại, cô chậm rãi lắc đầu, miệng phun ra hai chữ:
Không cần.

Nếu như sử dụng hệ thống tấn công trên trực thăng chiến đấu vào lúc này sẽ khó tránh khỏi việc tạo ra tai nạn ngoại giao, mặc dù không cần phải sợ hãi những thằng hề đang nhảy nhót này, nhưng việc để một số con bọ chó trên nhảy dưới tránh ở trước mặt mình cũng không phải là cái chuyện tốt gì.
Hay là dùng sức mạnh siêu nhiên để giải quyết chuyện này nhỉ!
Nhưng mà trực thăng bay nhanh nhất của sân bay Yến Giao đã b5ị Tô Hòa lái đi, còn lại đều là một ít trực thăng huấn luyện, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ có hai trăm ba mươi mét trên một giây, hơn nữa, ngay cả khi tốc độ nhanh nhất của trực thăng huấn luyện có thể đạt tới hai trăm tám mươi mét mỗi giây thì cũng không có ai dám lái liều mạng lái giống như Tô Hòa cả!
Tô Hòa lái trực thăng chiến đấu tốc độ cao lại còn bay sớm, Tần Nguyên ngồi trên chiếc trực thăng tốc độ chậm, lá gan phi công lái thì nhỏ, cậu ta lái trực thăng loạng choạng, giống như một bà già đang đi chợ vậy, khi Tô Hòa lái chiếc trực thăng chiến đấu vào vùng biển gặp sự cố thì chiếc trực thăng mà Tần Nguyên đang ngồi mới vừa vặn bay đến trên mặt biển.
Phi công Lê Chương thấy Tô Hòa điều khiển trực thăng còn thuần thục ổn định hơn cả cậu ta thì trái tim đang co chặt mới bắt đầu thả lỏng dần, cậu ta vẫn cố lấy can đảm nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy một tia sáng màu đỏ từ phía trước trực thăng bay thẳng về phía mặt biển, đồng thời trong quá trình tia sáng màu đỏ đang rơi xuống biển thì nó cũng nhanh chóng mở rộng thành vòng tròn đỏ, bao quanh lấy mặt biển.
Tô Hòa thở ra một hơi thật mạnh, nhẹ nhàng ấn ngón tay lên bàn điều khiển, điều khiển máy bay chiến đấu hạ cánh xuống nơi cách ba hoặc bốn mét trên con thuyền đánh cá ngoài khơi kia, thần niệm che phủ xuống, ngón trỏ hơi đưa, thanh kiếm gỗ táo sấm sét kia trở về đầu ngón tay của cô, biến thành một chiếc nhẫn đơn giản.

Đồng chí phi công, hãy thay tôi đi đưa ba viên thuốc này cho ba người trên thuyền bị chấn thương vai trái, chấn thương đùi và bị bắn vào lưng kia, nhân tiện giúp tôi nói một lời với ngư dân trên thuyền, nén bi thương.
Tô Hòa mở lòng bàn tay, ba viên thuốc tròn vo đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay cô.
Trong nháy mắt khi thần niệm phủ xuống kia, Tô Hòa cũng đã hiểu được tất cả tình huống trên thuyền, một người chết và ba người bị thương.
Tô Hòa bỗng nhiên mở mắt, đôi con ngươi còn sáng hơn so với bầu trời đêm, cô điểm nhẹ ngón tay, một tia sáng vàng giống như
kim châm
từ đầu ngón tay cô bắn ra ngoài, bay thẳng qua cửa sổ thủy tinh, không để lại bất kỳ vết tích nào.
Sau khi
kim châm
bay ra khỏi cửa sổ thủy tinh, nó lớn lên theo gió. Chỉ cần mấy giây sau
kim châm
dài hơn một tấc đột nhiên trở thành một thanh kiếm bay dài, rung chuyển không ngừng nghỉ trong không trung.
Kiếm bay một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tám phân thành mười sáu, mười sáu phân thành ba mươi hai, ba mươi hai lại phân ra thành sáu mươi bốn!
Ánh sáng đỏ bùng nổ, mặt biển vốn đen nhánh đột nhiên trở nên sáng rực.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trên biển cũng dần trở nên rõ ràng: mấy con tàu tuần tra không biết của quốc gia nào đang vây quanh một chiếc thuyền đánh cá trên biển, những viên đạn bắn ra, phát ra âm thanh
đoàng đoàng đoàng
.
Lê Chương mở to mắt, giọng nói đầy run rẩy:
Chuyên gia Tô, phát động công kích, đánh chìm mấy chiếc thuyền này đi!


Một.


Hai.

Hai mắt cô nhắm nghiền, đáy lòng thầm đọc ra con số cuối cùng:
Ba.

Cô vẫn luôn mang theo cái vật thay trời hành đạo điều khiển thời tiết này bên trong Huyền Giới mang theo người, Tô Hòa chỉ cảm thấy rằng sáu giác quan của mình trở nên trong suốt hơn, nhận thức của cô về trời và đất đã sâu sắc một chút, cơn xoáy thuốc trong cơ thể cô dường như cũng bị một lực lượng thần bí nào đó tăng lên trở nên lớn mạnh không ít.
Con rắn sấm sét đang điên cuồng tàn sát bừa bãi chiếu sáng biển, nhưng chỉ trong chớp mắt, những con rắn sấm sét đó đã biến mất hoàn toàn, như thể chúng chưa bao giờ xuất hiện, ngoại trừ chiếc thuyền đánh cá trên mặt biển kia thì không còn cái gì nữa, trời yên biển lặng.
Nếu không phải trên chiếc thuyền đánh cá ngoài biển này hiện đầy vết đạn loang lổ thì cho dù có người nói những chiếc thuyền tuần tra chưa bao giờ xuất hiện cũng sẽ có người tin.
Lê Chương liếc mắt nhìn Tô Hòa đầy kỳ lạ, tiếp nhận ba viên thuốc trong tay cô, mở cửa máy bay, đón lấy gió lạnh lan tỏa vào trong buồng trực thăng, cậu ta buông thang dây, trèo xuống.
Đôi mắt của Tô Hòa ảm đạm, ý trời cảnh báo cho cô biết, chắc chắn không phải chỉ là chiếc thuyền đánh cá bị đe dọa, mà có ai đó đang theo dõi long mạch, nhưng mà bây giờ cô lại không tìm thấy long mạch, cuối cùng thì xuất hiện ở vấn đề ở đâu chứ?
Rải sáu giác quan nhạy bén hơn xuống, Tô Hòa không chỉ chú ý đến tình hình trên mặt biển mà còn chú ý đến tình huống dưới mặt biển - tình huống dưới đáy biển.
Tìm kiếm từng chút từng chút một, đôi mày đang nhíu chặt của Tô Hòa dần dần buông lỏng, cô nhếch khóe môi lên cười nhạt, sau khi Lê Chương quay lại, cô lại nói với Lê Chương:
Đi và nói với những ngư dân trên chiếc thuyền đánh cá kia rằng thời tiết có biến, để bọn họ tranh thủ thời gian mà quay về đất liền.


Lê Chương y lời mà làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.