Chương 223: ĐÓ LÀ NHỮNG GÌ ĐÃ PHÁ HỎNG TRỰC THĂNG!


Tô Hòa đứng tránh ra một bên để thợ lắp đặt điện thoại tiến vào, cô nhướng mày nhìn về phía những người đi sau lưng Tần Nguyên, 8nhìn thấy có người cầm camera trong tay, người khác lại cầm một cái bút trong lòng, trong lòng còn đang ôm quyển sổ ghi chép, l3iền hỏi Tần Nguyên:
Anh đang làm cái gì đấy? Chẳng lẽ đến lắp điện thoại cho tôi thôi mà cũng phải tranh thủ viết tin tức hả?
9

Tần Nguyên bị câu hỏi của Tô Hòa chọc cho dở khóc dở cười:
Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau chứ? Chuyện cô là6m trên Nam Hải đã được người phía trên biết rồi, bây giờ tình hình chính trị đang căng thẳng, cấp quốc gia đang cố gắng để bắt 5được những nhân vật điển hình, đồng thời cũng để nuôi dưỡng lòng yêu nước của người dân cho nên đương nhiên là cô sẽ được lên báo một lần, hơn nữa phía lãnh đạo còn đặc biệt ra chỉ thị, phải lên trang đầu của tờ
Nhật báo nhân dân
! Cô nói như thế nào thì trên báo chí sẽ viết y nguyên như thế!

Tần Nguyên nhìn thoáng qua Tô Hòa, chờ những nhà báo phỏng vấn cùng thợ lắp đặt điện thoại xong rồi rời khỏi, anh mới đóng cửa lại, tiến đến ngồi xuống bên người Tô Hòa, hai cái chân dài nâng lên bắt chéo lại, hỏi Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, cô có biết những đồ mà cô đưa cho quốc gia có tác dụng lớn như thế nào không? Đó là những thành tựu khoa học và công nghệ tinh vi nhất ở phía bên kia Đại Tây Dương, trước kia chúng tôi đã đặc biệt phái các nhân viên qua đó phí hết tâm tư cũng không lấy được, không nghĩ tới cô lại có thể trực tiếp đưa một đống hàng mẫu đó cho nhân viên của Viện nghiên cứu khoa học của quốc gia, tôi tin rằng không bao lâu nữa các thành viên trong hội nghiên cứu khoa học có thể phá giải được những bí ẩn trong đó!

Tô Hòa nhìn Tần Nguyên bằng một ánh mắt lạnh lùng:
Hình như những lời tôi vừa nói anh nghe không hiểu nhỉ? Một đất nước muốn phấn đấu đuổi kịp và vượt qua, điều quan trọng nhất là khả năng nghiên cứu khoa học và đổi mới nó, chế tạo động cơ như thế nào, chế tạo trực thăng như thế nào thì những vũ khí ở sâu dưới đại dương đó cũng được chế tạo y hệt như thế. Tôi chỉ là không muốn giữ những nguy hiểm đó để nó luôn ẩn nấp dưới mí mắt của mình, nên mới thuận lợi nhổ cái gai đó ra, anh đang suy nghĩ gì vậy? Sớm biết như thế thì tôi đã ném chúng về biển rồi...

Tần Nguyên thấy Tô Hòa suy nghĩ như thế thì cho rằng Tô Hòa đã tiếp thu được ý của anh, vừa mới chuẩn bị đi xem thợ lắp đặt điện thoại đã lắp xong chưa thì đã nghe thấy câu nói sau của Tô Hòa.
Giọng nói của Tô Hòa đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng:
Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc nhân viên của ngành nghiên cứu phát minh ở quốc gia chúng ta cầm tiền lương để làm cái gì? Tốc độ cao nhất của trực thăng chiến đấu chỉ có hai trăm tám mươi mét trên một giây, ngay cả tốc độ âm thanh cơ bản là ba trăm bốn mươi mét trên mỗi giây cũng không đạt được, đây có phải là câu trả lời mà nhân viên nghiên cứu phát minh trao cho đất nước không?

Ý của Tần Nguyên là: Chuyên gia Tô, đợi tí nữa cô có thể kềm chế một chút được không, đừng có mở miệng ra là muốn nói cái gì thì nói nhé.
Vấn đề là Tô Hòa có thể có giác ngộ được điều đó sao?

Đối với phương diện dân dụng thì thời gian chính là tiền bạc; còn đối với phương diện quân dụng thì thời gian chính là sinh mệnh. Tranh thủ sự kiện ở Nam Hải này tôi muốn nói, nếu tốc độ của chiếc trực thăng đó chậm đi một chút thì làm sao bảo đảm được sự an toàn tính mạng cho những ngư dân đó chứ?

Giọng nói Tô Hòa trầm trọng:
Tôi cảm thấy rất thất vọng với nhân viên nghiên cứu phát minh và một số Viện nghiên cứu, hơn nữa tôi cũng muốn bày tỏ sự lên án mạnh mẽ đến họ! Anh nói xem họ đã chế tạo ra cái trực thăng gì vậy, đất nước này đào tạo một phi công có trình độ khó như thế nào chứ, cần đưa vào bao nhiêu nhân lực và tài nguyên vật chất, thế mà chiếc trực thăng mà họ nghiên cứu ra thì thật không thể chịu nổi? Các phi công đã làm việc chăm chỉ, dốc sức cho đất nước, cuối cùng khi xuất ngũ lại nhận được một thân toàn vết thương, đây là chuyện tàn khốc đến mức nào chứ? Những gì nhân viên nghiên cứu phát minh đó làm đều là đánh lừa đất nước, đánh lừa nhân dân!

Tô Hòa cười thản nhiên:
Tôi đã từng gặp qua Hàn lão, ông ấy là một người có tính tình vô cùng tốt, cũng là một ông lão vô cùng lý trí, hơn nữa tôi tin tưởng Hàn lão, lời nói của tôi là vô cùng khách quan, không có nửa câu nói dối, càng không có ác ý hạ thấp ai, Hàn lão nghe xong chắc chắn sẽ hết sức vui vẻ, dù sao nếu tôi chỉ ra được vấn đề nói không chừng Hàn lão còn có thể mời tôi đi ăn một bữa đấy!

Cuộc phỏng vấn Tô Hòa lần này chậm rãi kết thúc trong tiếng cười.
Tần Nguyên:
...


Chuyên gia Tô, nếu Viện sĩ Hàn Tấn mà nghe được cô nói như vậy thì chỉ sợ là ông ấy sẽ chạy từ sở nghiên cứu máy móc đến khu nhà trọ dành cho công nhân viên chức Thanh Đại để tìm cô tính sổ đấy!
Tần Nguyên chen miệng nói.
Tần Nguyên bĩu môi:
Nói đến việc
phấn đấu đuổi kịp và vượt qua
, tuy rằng chỉ có bảy chữ, nhưng trên thực tế thì thực hiện nó cũng khó như lên trời vậy.


Không phải là những nhân viên nghiên cứu khoa học của chúng ta thiếu nỗ lực mà là do sự phong tỏa công nghệ ở nước M quá nghiêm trọng, gần như tương đương với việc cô lập đất nước chúng ta. Khi những quốc gia khác có thành quả nghiên cứu thì họ giao lưu hợp tác, nhưng khi đối mặt với đất nước của chúng ta thì bọn họ ấp úng, che che lấp lấp... Đều nói là
ba gã thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng
, coi như nhân viên nghiên cứu khoa học ở quốc gia chúng là Gia Cát Lượng thì cũng không thể đối phó nổi việc trong trận doanh của đối phương có hàng nghìn ông thợ giày đáng ghét cả...

Nếu phía lãnh đạo đã đặc biệt ra chỉ thị là cô nói như thế nào thì trên báo chí viết như thế đó, vậy thì đương nhiên cô phải nói những lời mà cô muốn nói nhất rồi!
Tuy nhiên Tô Hòa với tư cách là giáo sư đại học có trình độ, lời nói ra vẫn nên cẩn thận, trước tiên cô nên ca ngợi sự tiến bộ của đất nước, lên án mạnh mẽ dã tâm của nước láng giềng một lần, sau đó cô lại kêu gọi nhân dân nhất định phải xây dựng lòng tin với quốc gia, tin tưởng vào tổ quốc vĩ đại, đồng thời tin tưởng vào những nhà khoa học của nước ta!
Tô Hòa như có điều suy nghĩ, thay vì bày tỏ sự không hài lòng với các nhà nghiên cứu khoa học trong nước thì cô lại cảm thấy hơi đau lòng.

Có lẽ việc thực hiện nghiên cứu khoa học ở các quốc gia khác giống như hoa tươi mọc lên từ đất màu mỡ vậy, nó chỉ cần chịu trách nhiệm đẹp là được rồi, sẽ có người phụ trách tưới nước, còn có người phụ trách bón phân cho nó, còn thực hiện nghiên cứu khoa học ở trong nước mình giống như là hoa xương rồng lê gai mọc lên từ đống rác vậy, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng cằn cỗi và ác liệt.


Ở Thành phố Tương lai, môi trường sống của các nhà nghiên cứu khoa học chắc chắn sẽ được cải thiện! Nếu nước ngoài có chính sách phong tỏa công nghệ thì nước ta phải áp dụng các biện pháp trừng phạt đối với tình huống này, có lẽ các lĩnh vực nghiên cứu trong nước khác không thể làm được điều này, nhưng trong lĩnh vực nghiên cứu khối u thì... Ha ha.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.