Chương 226: KẾ HOẠCH CHU ĐÁO ĐỂ VƠ VÉT CỦA CẢI
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1311 chữ
- 2022-02-04 03:38:49
Vợ chồng Trương Khánh Dân là cha mẹ của Trương Thanh Mai, khi cô gặp hoạn nạn từng ra tay giúp đỡ, hơn nữa Trương Thanh Mai cũng lớn 8tuổi hơn cô, gọi một tiếng
chị Thanh Mai
này cũng tự nhiên.
Trương Thanh Mai nghe Tô Hòa nói xong thì sững sờ mất năm giây3, chờ cô ấy hồi phục tinh thần khỏi cơn khiếp sợ, Tô Hòa đã cúp điện thoại.
Xem ra trước mắt, chuyện khiến Tô Hòa nhức đầu n9hất chính là vấn đề tiền bạc để xây dựng thành phố Tương Lai, phía nhà nước gửi xuống bảy mươi triệu, nhìn thì rất nhiều nhưng nếu m6uốn dùng số tiền đó để xây dựng một thành phố công nghệ cao điển hình thì thực sự chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Ngoài ra, quay lại việc chính là xây dựng thành phố Tương Lai, cô đã thỏa thuận với phía quốc gia rồi, tất cả lợi nhuận ở thành phố Tương Lai được dùng để đầu tư cho thành phố Tương Lai, không chịu quyền hành và sự quản chế của quốc gia, vì thế cô chỉ cần yên tâm tăng giá thuốc rồi thu tiền về là được rồi.
Trên đời này không có bức tường nào không có gió lùa, nước Z tìm ra thuốc cứu người, người trên thế giới này sao lại không biết?
Không phải các quốc gia phương Tây vẫn luôn khoe khoang xã hội tư bản hoàn thiện thế nào, phúc lợi ra sao đấy ư? Vậy thì để chính phủ bọn họ trả tiền thuốc cho người dân đi!
Tô Hòa định tự mình đi một chuyến đến cảng Thanh Châu xem có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh không, đến lúc đó mang thuốc bán giá cao cho nước ngoài, chuyện vốn xây dựng thành phố Tương Lai lập tức không cần lo lắng nữa.
Về vấn đề
Nhân cơ hội dịch bệnh ở nước ngoài tràn lan mà cố ý tăng giá thuốc lên cao vùn vụt có vô nhân đạo và không hợp lí không
, Tô Hòa tự thấy mình là người nhân đạo, rất sáng suốt.
Ít nhất là sau khi tìm ra thuốc ngăn chặn tình hình dịch bệnh cho nước Z, cô còn đem ra ngoài bán chứ không hề giữ bí mật với bên ngoài... Cô làm vậy đã quá nhân ái và rộng lượng rồi!
Chờ Trung tâ5m nghiên cứu ung bướu hoàn thành, bảy mươi triệu kia có lẽ đã vơi đi phân nửa, số tiền còn lại phải mua vật tư, trả lương cho nhân viên Viện nghiên cứu khoa học... Tô Hòa cần nhanh chóng giải quyết vấn đề tiền bạc.
Mà tình hình dịch bệnh Parshall hiện tại dường như chính là cơ hội ông trời trao cho cô.
Xuất phát từ niềm tin vào y thuật và các loại thuốc của mình, Tô Hòa cảm thấy chỉ cần dùng đến một lượng nhỏ nguyên liệu để nghiên cứu ra thuốc phòng chống dịch Parshall là điều không quá khó khăn, hơn nữa trước mắt, tình huống trong nước hết sức lạc quan, tạm không nói đến những người nước Z mắc bệnh ở nước ngoài, trong nước hiện tại có ba ca mắc bệnh, một trong ba là người gốc nước Z, hai người còn lại đều là du khách đến du lịch.
Kiếm tiền của ai cũng là tiền, Tô Hòa thấy rất thoải mái.
Tô Hòa lên xe cưng của mình, mang theo bức bản đồ được vẽ cụ thể rồi đến tòa nhà hành chính.
Ở một bên khác, Bành Cẩm Trình đang đưa năm sinh viên khoa Y của Đại học Thủ Đô đến chỗ ở của Tô Hòa trong khu nhà cho giảng viên, những sinh viên này đều là sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp khoa Y Đại học Thủ Đô, vì cân nhắc đến tương lai sau này, bọn họ quyết định ở lại trường đào tạo chuyên sâu, vì thế quyết định chọn Tô Hòa, một trong hai cái tên vàng của khoa Y. Thứ nhất là bởi địa vị của Tô Hòa dường như cao hơn Trần Nhâm, thứ hai là vì đãi ngộ phía Tô Hòa tốt hơn... Trừ những người này còn có những người năm nay phải tốt nghiệp hệ Thạc sĩ khoa Y Đại học Thủ Đô cũng liên hệ với Bành Cẩm Trình, muốn gặp Tô hòa, tìm hiểu tình hình căn bản của viện nghiên cứu ung bướu.
Nhưng trước giờ Tô Hòa vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, một khi đến phòng thí nghiệm, cô có thể ở trong đó liên tiếp vài ngày, còn khi cô không đến phòng thí nghiệm, cả tuần trời Bành Cẩm Trình cũng không thấy bóng dáng Tô Hòa, gặp được hay không phải chờ duyên phận.
Những sinh viên đến nói chuyện công việc có thể tạm thời gác sang một bên, nhưng chuyện luận văn tốt nghiệp thì không thể trì hoãn được, Bành Cẩm Trình là một người từng trải, vừa nghe nói những sinh viên kia đến tìm Tô Hòa về chuyện luận văn tốt nghiệp thì lập tức để bài luận văn đang viết dở sang một bên, đưa những sinh viên kia đến chỗ ở của Tô Hòa.
Trên đường đi, cậu còn không quên khen ngợi Tô Hòa:
Khả năng của Giáo sư Tô đúng là rất cao, bất kể là Thanh Đại hay Đại học Thủ Đô, có vị giáo sư nào có thể huy động được hơn bảy mươi triệu kinh phí phục vụ nghiên cứu khoa học trong một lần chứ? Các em đi theo Giáo sư Tô học nghiên cứu sinh, làm công tác nghiên cứu khoa học tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất. Trước mắt đừng để ý những bạn đi tìm công việc, coi như bọn họ có thể ra ngoài kiếm tiền thì sao nào? Chờ các em học xong nghiên cứu sinh, làm xong đề tài nghiên cứu khoa học rồi mới tìm việc, khi đó các em có đến nơi nào cũng là chuyên gia! Hơn nữa, Giáo sư Tô không phải là chuyên gia y học nổi tiếng toàn quốc sao? Có cô ấy làm chỗ dựa, các em đi đến đâu cũng không sợ ai bắt nạt.
Mấy người sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp đó gật đầu liên tục:
Đàn anh nói đúng ạ!
Tô Hòa đến tòa nhà hành chính, đỗ xe xong rồi mang theo bản đồ tiến vào tòa nhà, không ngờ đụng phải một người đã gặp nhiều lần nhưng ngay cả tên cô cũng không nhớ.
A, Giáo sư Tô, cô cũng đến tòa nhà hành chính sao!
Người nọ trưng bộ mặt ủ ê chau hỏi Tô Hòa.
Tô Hòa cau mày suy nghĩ một hồi, hình như khi đó trong cuộc hội nghị, trên bảng tên của người này có đề là
Vương Á Quân
, mà hội nghị lần đó đa phần đều là các Trưởng khoa của Thanh Đại tham gia, vì vậy cô nhanh trí chào hỏi:
Trưởng khoa Vương, ông đến tòa nhà hành chính có việc gì sao?
Vương Á Quân không ngờ Tô Hòa còn nhớ tên mình, nghe Tô Hòa gọi ông một tiếng
Trưởng khoa Vương
, ban đầu còn có chút sửng sốt, sau đó ngừng lại một chút rồi moi hết tâm can ra tâm sự với Tô Hòa:
Tôi đến tòa nhà hành chính có chút chuyện, muốn hỏi nhân viên ở đây xem liệu chúng tôi có thể trả lại một số máy vi tính đã đăng ký mua trước đây không.
Máy vi tính ư? Thứ này thì đừng trả lại, sau này nhất định còn dùng đến!
Tô Hòa tốt bụng đề nghị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.