Chương 227: TÔ HÒA PHẢI LÀM "HIỆP SĨ ĐỔ VỎ"


Tô Hòa do dự giây lát rồi quyết định, mua!

Chỉ có hành động ở thời kì đầu mới có thể chiếm được thế thượng phong!
Tô Hòa cười nói:
Tôi nói, Trung tâm nghiên cứu ung bướu của chúng tôi sẽ mua lại chiếc máy tính này, nhưng ông phải để sinh viên phía ông đến lắp đặt cho chúng tôi, trước hết cứ lắp ở phòng của tôi ở khoa Cơ khí đi, vấn đề kinh phí tôi sẽ bảo sinh viên đi quyết toán cho ông, ông cũng phải nhớ thu thập sách đưa đến cho tôi nhé.

Vương Á Quân vui mừng:
Trưởng khoa Tô, những lời này là thật sao? Cô đồng ý mua lại chiếc máy tính kia ư? Nếu cô muốn, hôm nay tôi sẽ lập tức cho sinh viên chuyển qua lắp đặt, chuyện kinh phí này tạm thời chưa gấp, bên cô thanh toán cho chúng tôi trước cuối tháng là được rồi, việc tìm sách cô cũng yên tâm, tôi sẽ tự mình liệt kê cho cô một số đầu sách, rồi dặn sinh viên lấy nó từ kho tư liệu rồi đem đến cho cô, cô xem xong trả lại cho khoa Máy tính chúng tôi là được rồi, không thì lúc sinh viên cần lại không có gì để dùng...

Tô Hòa vừa cười vừa mở tấm bản đồ ra, nói với Vinh Dự:
Lão Vinh, ngài giúp tôi gọi điện cho Trưởng khoa Tùy của khoa Kiến trúc đi, nói rằng chuyện lần trước tôi và ông ấy bàn bạc đã hoàn thành bước đầu rồi, phải nhanh chóng hoàn thành bản phác thảo của thiết kế, tôi muốn giao chuyện này cho khoa Kiến trúc của Thanh Đại chúng ta, hỏi ông ấy xem khoa Kiến trúc có thể nhận một dự án lớn như vậy không.

Mí mắt Vinh Dự giật giật, đôi mắt bên dưới không che giấu được vẻ ngạc nhiên và vui mừng:
Giáo sư Tô, ý cô là, cô định giao cả thành phố Tương Lai rộng hai mươi nghìn kilomet vuông cho khoa Kiến trúc của Thanh Đại phụ trách thiết kế và thi công ư? Các giảng viên Khoa Kỹ thuật Xây dựng của Thanh Đại đều rất giỏi, họ cũng có liên lạc với các công ty xây dựng bên phía nhà nước, đều là người đáng tin! Cô hiểu rõ đạo lí
phù sa không để chảy ruộng ngoài
, cho những kĩ sư của Thanh Đại chúng ta kiếm miếng cơm, họ nhất định không bao giờ quên ơn cô!

Tô Hòa đồng ý với Vương Á Quân, trấn an ông thêm vài câu nữa, lỗ tai mới được yên tĩnh.
Trong phòng làm việc của Vinh Dự.
Trong thời gian chờ Trưởng khoa Tùy của khoa Kiến trúc, Vinh Dự rót cho Tô Hòa và Trương Thanh Mai tách trà, nói:
Hai người nói một chút về tình hình dịch bệnh Parshall đi, không phải Giáo sư Tô nói dịch bệnh Parshall lúc này chính là một cơ hội sao? Hai người đều nghiên cứu y học, có thể nói cặn kẽ một chút không!

Tô Hòa và Trương Thanh Mai nhìn nhau rồi nói ra quan điểm của mình:
Chị Thanh Mai, bác Khánh Dân là người nghiên cứu Đông y, chắc chị biết tình hình dịch bệnh hiện tại được chia vào phần nào của Đông y?

Bây giờ vừa bắt đầu thập niên 80, nếu cô có thể 6đi đầu nói không chừng có thể thay đổi lịch sử.
Nếu trung tâm của cuộc cách mạng công nghệ thông tin là thành phố Tương Lai, nó ch5ắc chắn sẽ thành cột mốc đi đầu thế giới, mang tầm ý nghĩa cả thời đại.

Máy vi tính nhất định sẽ phát triển, mặc dù hiện giờ các thao tác có thể còn rắc rối nhưng cùng lắm thì liều một lần, tự mình khai phá ra một hệ điều hành mới, chiếm được những bước đi đầu tiên của thời đại mới là chuyện quan trọng nhất!

Suy nghĩ xong xuôi mọi chuyện, Tô Hòa quay sang nói với Vương Á Quân:
Trưởng khoa Vương, chiếc máy tính kia của ông không cần trả lại đâu, bán cho Trung tâm nghiên cứu ung bướu chúng tôi đi, ông mất bao nhiêu tiền mua về, Trung tâm nghiên cứu ung bướu chúng tôi mua lại đúng với giá đó! Nhưng ông phải đồng ý với tôi một chuyện, giúp tôi thu thập một số sách liên quan đến lập trình và phát triển thị trường, càng nhiều càng tốt, coi như thù lao tôi giúp ông giải quyết chuyện khẩn cấp kia, ông thấy sao?

Tô Hòa suy nghĩ một chút, đúng là đạo lý ấy, gật đầu tỏ ý đồng tình.
Việc xây dựng thành phố Tương Lai phải dựa trên nguồn lực của tất cả các bên, tìm được các vị giáo sư có kinh nghiệm của Thanh Đại đến thiết kế và những người được quốc gia bổ nhiệm thì có thể dùng được, sau đó tìm một đơn vị thi công đáng tin cậy đến xây dựng, chắc chắn tốt hơn việc tùy tiện tìm những công ty vặt vãnh bên ngoài.
Tô Hòa kể lại chuyện gặp Vương Á Quân cho Vinh Dự nghe, ông liền cười lớn:
Vương Á Quân này đúng là đáng đời! Tiền trong túi mình có bao nhiêu còn không biết sao? Nhà nước cấp một triệu sáu trăm nghìn tệ cho hạng mục nghiên cứu phát triển máy tính, ông ta chỉ hận không thể mua được hết máy tính từ nước M về tay mình.


Đại học Đông Nam ở Kim Lăng và Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân ở Hắc Long Giang cũng đang thực hiện dự án nghiên cứu và phát triển máy vi tính nhưng người ta chỉ mua hai máy, một máy để tháo dỡ và nghiên cứu các linh kiện cốt lõi của nó, một máy dùng để nghiên cứu nguyên lý. Vương Á Quân lại hào phóng, thẳng tay vung tiền mua hẳn ba máy, không thèm nghĩ xem máy thứ ba đó dùng làm gì... Đặt ở trước cửa khoa Máy tính để triển lãm sao? Có khóc cũng đáng đời ông ta!

Tô Hòa đã chuẩn bị sẵn sàng ngày đêm nghiên cứu, lập trình ra một điều hành mới, nhưng để phù hợp với sự phát triển của thời đại này, cô vẫn cần kết hợp với các khái niệm lập trình hiện có, sau đó sửa chữa nó trên cơ sở ban đầu, như thế mới không khiến người ta quá mức kinh hãi.
Vương Á Quân phải sửng sốt đến hơn nửa phút mới hoàn hồn lại, khuôn mặt toát lên vẻ không thể tin nổi, còn móc móc lỗ tai, hỏi lại Tô Hòa:
Trưởng khoa Tô, cô nói gì cơ?

Mặc dù bâ8y giờ chắc chắn một điều rằng máy vi tính rất khó dùng, nhưng khi nó bắt đầu phát triển lại chính là thời cơ tốt nhất để phân chia địa bàn3.
Căn cứ vào suy đoán lịch sử trong ba mươi tám năm của cô, bởi nước M đã có một Microsoft nên trung tâm của cuộc cách mạng công n9ghệ thông tin định sẵn là ở bên kia đại dương, thời gian vào khoảng thập niên 90.
Trương Thanh Mai cau mày nói:
Thuộc về tà (1)!

(1) Tà khí còn gọi là bệnh tà (đối với chính khí), trong Đông y hay y học cổ truyền chỉ các loại nguyên nhân gây bệnh, bao gồm các nhân tố tồn tại ở môi trường bên ngoài như: Thời tiết – khí hậu, Vi sinh vật, Ô nhiễm môi trường,…; các yếu tố khác như: Ăn uống, Chấn thương, Trùng thú cắn,… và yếu tố bên trong được gọi là nội nhân tình chí (Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Bi, Ưu, Khủng,…) tác động hoặc xâm nhập gây bệnh hoặc tổn thương chính khí.

Không sai, chính là tà! Vì thế, nếu muốn cải thiện tình hình dịch bệnh, phương pháp đầu tiên cân nhắc đến chính là tấn công tà! Từ điểm này nhìn ra, nước ta để chuyên gia Vệ đi chữa bệnh mà không phải là ai trong các vị chuyên gia Hạ, chuyên gia Cố và chuyên gia Trần là lựa chọn vô cùng chính xác.
Tô Hòa giải thích.

Trương Thanh Mai hơi sửng sốt:
Nhưng chú Mộc Lương đi cảng Thanh Châu lâu như vậy vẫn không có cách ứng phó với dịch bệnh mà!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.