Chương 233: ĐẦU ÓC NGỐC NGHẾCH THÌ TRÁCH EM SAO?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1396 chữ
- 2022-02-04 03:39:06
Cậu nói Giáo sư Tô này có phải thuộc tuổi Tuất không? Nhìn ai không thuận thì liền cắn một phát. Tôi tự hỏi tại sao trước giờ tôi ch8ưa từng làm chuyện gì đắc tội với cô ấy, cô ấy lại thấy tôi không thuận mắt, đâm chọc vào tôi chứ?
Hàn Tấn tức đến mức tim 3sắp nổ tung, nói câu này với nghiên cứu viên trợ lý của ông là Trần Hạo không chỉ một trăm lần.
Cho nên tuy Hàn Tấn tỏ ra chê bai, nhưng thực ra trong lòng ông lại không hề có ý xem nhẹ những thứ mà Tô Hòa viết ra này.
Ngược lại, ông vô cùng nghiêm túc!
Một tiếng
Hai tiếng.
Đầu óc ngốc nghếch thì trách em sao?
Lúc đám người Tô Hòa tới cảng Thanh Châu, trong cảng Thanh Châu đã đèn đuốc sáng choang.
Trương Thanh Mai là người đã từng sống cuộc sống thối rữa trong quốc gia chủ nghĩa tư bản, tất nhiên không kinh ngạc với sự phồn hoa này. Tô Hòa là người đã trùng sinh không biết bao nhiêu đời, không biết đã thấy bao nhiêu nơi còn phồn hoa hơn cảng Thanh Châu, đương nhiên cũng sẽ không kinh ngạc. Còn bộ dạng Bành Cẩm Trình và năm người sắp tốt nghiệp đại học khoa Y học thì vô cùng buồn cười.
Sáu người này giống như già Lưu đi vào khu vườn lớn(1) vậy, nhìn chỗ này thấy mới lạ, nhìn chỗ kia thấy ngạc nhiên, liên tục phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.
(1) Điển tích này xuất phát từ tác phẩm Hồng Lâu Mộng, dùng để ví von những người chưa từng va chạm với xã hội tiến vào thế giới lạ lẫm phồn hoa.
Tô Hòa thì lại có thể hiểu được những sinh viên này, dù sao ở lâu trong thế giới u tối, chợt được thấy đèn nê-ông màu sắc rực rỡ cùng các cao ốc chọc trời, ngạc nhiên cũng là điều thường tình. Nhưng Trương Thanh Mai thì khác, cô ấy nghe những tiếng kinh ngạc mà người đằng sau phát ra chỉ thấy cả khuôn mặt sắp bị thiêu chín, không nhịn được mà nói:
Các em có thể bình tĩnh một chút không, đừng làm mất mặt những người nước Z chúng ta. Tuy nói cảng Thanh Châu là của đất nước chúng ta, nhưng trước mắt vẫn chưa thể hoàn toàn trở về, người khác đều xem chúng ta như người ngoài, chỉ có điều bọn họ không tiện nói ra thôi. Nói khó nghe một chút, chúng ta bây giờ cũng coi như đi ra khỏi nước rồi, các em lúc nào cũng phải ghi nhớ vinh dự của quốc gia, không được làm mất mặt đất nước!
Trần Hạo không ngừng cười kh9ổ, cậu đột nhiên nhớ tới thứ mà Tô Hòa viết lên bảng cho mình vào hôm cậu tìm Tô Hòa để lấy tác phẩm vĩ đại nên vội vàng lấy ra cho 6Hàn Tấn xem, nói:
Thầy ơi, thầy đừng tức giận, Giáo sư Tô cũng trách thành quả nghiên cứu khoa học của chúng ta quá ít, máy bay ngh5iên cứu ra chưa đạt tới trình độ mà cô ấy dự tính. Thầy cũng biết ảnh hưởng của
sự kiện 226
đối với cô ấy rất lớn, cô ấy tận mắt thấy có phi hành gia vì máy bay chiến đấu rơi mà hy sinh, kể cả có oán trách chúng ta thì cũng là chuyện bình thường.
Đây là thứ hôm đó ở Đại học Thủ Đô Giáo sư Tô đã viết cho em xem, em chỉ có thể hiểu một chút ít, hay là thầy xem xem? Giáo sư Tô nói công thức ở đây có giúp đỡ rất lớn đối với việc nghiên cứu máy bay chiến đấu, có thể trợ giúp chúng ta đột phá tư duy cổ bình như hiện nay, nhưng em đọc không hiểu...
Trần Hạo nói lí nhí, tuy lúc đó Tô Hòa nói như vậy nhưng với trình độ của cậu mà đọc những công thức này thì chẳng khác gì người mù đi xem mắt - không biết xấu đẹp.
Trình độ của Hàn Tấn cao hơn Trần Hạo nhiều, ông nhận lấy tờ giấy từ trong tay Trần Hạo với vẻ mặt coi thường nhưng trong ánh mắt lại không có chút sự chê bai nào. Ông biết Tô Hòa có thành tựu nhất định trong lĩnh vực chế tạo động cơ, nếu không lúc đó cũng sẽ không vì nhìn thấy một chút hình vẽ đã suy ra được toàn bộ bản vẽ.
Phải biết rằng sau khi ông vẽ xong toàn bộ bản vẽ, cầm về viện nghiên cứu, trợ lý nghiên cứu kiêm học trò đắc ý là Trần Hạo này nhìn nửa tiếng mới đoán già đoán non đoán ra thứ trên bản vẽ.
Hai tiếng bốn mươi phút trôi qua, trên bàn Hàn Tấn đã bày đầy giấy nháp, ông đóng nắp bút lại, cầm tờ giấy có ghi công thức Tô Hòa cho lên nhét vào túi áo trước ngực rồi nói với Trần Hạo:
Em tiếp tục nghiên cứu tác phẩm vĩ đại mà Giáo sư Tô đưa đi, người ta đã giúp em giải quyết vấn đề rồi, em lại đọc không hiểu cả đáp án người ta cho, có mất mặt không chứ? Ra ngoài còn có thể nói là học chuyên ngành động cơ sao? Còn không bằng một giáo sư y học!
Trần Hạo oan ức:
Thầy ơi, không phải thầy nói Giáo sư Tô vô cùng thông minh sao? Lần trước thầy còn nói, đến cả thầy còn không bằng Giáo sư Tô mà, nếu không thì cũng sẽ không để lại nhiều vấn đề thế này để tìm Giáo sư Tô giúp đỡ, trình độ của em còn kém xa thầy, chắc chắn không đọ lại được với Giáo sư Tô. Em có thể thản nhiên đối diện với sự thiếu sót của mình, cảm ơn thầy đã chỉ bảo!
Hàn Tấn đeo chiếc kính lão lên, lại lấy ra một cái bút và một quyển vở ghi chép chi chít từ trong ngăn kéo, mở ra một trang nào đó trong vở rồi ghi chép tóm tắt lại một vài số liệu, nghiêm túc thay vào công thức mà Tô Hòa cho, tính toán từng chút một.
Nửa tiếng.
Trần Hạo:
...
Thầy hỏi em thì em hỏi ai?
Hàn Tấn bị câu nói này của Trần Hạo làm tức tới mức thổi râu trợn mắt, ông gõ gõ vài cái trên trán của Trần Hạo, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
Em không thể có chút tiến bộ sao? Người ta đều nói hậu sinh khả úy, sao em lại không có chút chí khí vậy? Đến cả một lão già như thầy mà cũng không bì nổi, sao em lại có thể nói ra lời đó! Nhanh chóng đi nghiên cứu quyển tác phẩm vĩ đại này đi, trước tiên hãy tìm hiểu rõ về những thứ lạc hậu theo như lời Giáo sư Tô nói đã, sau đó đợi khi nửa học kỳ sau bắt đầu, Giáo sư Tô chắc chắn sẽ tuyển nghiên cứu sinh để giúp việc cho cô ấy, thầy đang suy xét là có nên đưa em sang bên phòng thí nghiệm của Giáo sư Tô không, để Giáo sư Tô dạy dỗ em một trận, nếu không thì trình độ này thực sự là không được chắc chắn lắm...
Trần Hạo mếu máo, còn muốn cãi lại cho bản thân vài câu, nhưng Hàn Tấn lại không cho cậu cơ hội đó, ông nói:
Thứ trên tờ giấy mà Giáo sư Tô cho có hơi phức tạp, thầy phải đi tìm người chuyên nghiên cứu toán học ứng dụng bên viện khoa học nước Z giúp thầy xem, không ở đây nói nhảm với em nữa! Em bảo cùng là người, sao khoảng cách lại lớn như vậy? Giáo sư Tô còn trẻ hơn em, người ta cái gì cũng biết, còn em... Nghiên cứu bao năm nay về động cơ lại chẳng nghiên cứu ra cái gì, thật là mất mặt!
Lời nói này của Trương Thanh Mai ngay lập tức dội gáo nước lạnh cho những sinh viên kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.