Chương 234: TÌNH HÌNH BỆNH DỊCH PARSHALL


Lúc đám người Tô Hòa tới bệnh viện Bác Nhân, nhận được sự đối đãi nhiệt tình của bên bệnh viện. Bệnh viện sắp xếp cho các sinh viên phòng tiêu 8chuẩn cho hai người ở, còn Tô Hòa và Trương Thanh Mai thì mỗi người ở một phòng đơn.

Ăn xong bữa tối, Tô Hòa đứng cạnh hồ nhân tạo tro3ng bệnh viện Bác Nhân nói chuyện phiếm với Vệ Mộc Lương.
Khuôn mặt Vệ Mộc Lương lộ vẻ vui mừng:
Sao chú lại quên mất cháu chứ. Loại thuốc bình thường trong tay cháu đều có thể biến sự mục nát thành điều thần kỳ, kể cả đối diện với bệnh dịch Parshall khác xa như vậy, cháu cũng chưa chắc không có cách để thử! Cháu nhanh đi theo chú, bây giờ chú đưa cháu đi xem mấy người mắc bệnh, cháu suy nghĩ thật kỹ! Nếu như Đông y của chúng ta có thể dẫn đầu trong việc giải quyết được vấn đề này, sự gièm pha đối với Đông y trên thế giới chắc chắn cũng sẽ được giảm đi không ít!

Nói xong, Vệ Mộc Lương không nói gì nữa mà đưa Tô Hòa tới phòng cách ly của người bệnh.
Vệ Mộc Lương đeo khẩu trang ồm ồm khiển trách:
Nói bậy gì đó? Để chữa bệnh cho cậu, chúng tôi vừa mời bác sĩ giỏi nhất trong nước tới, cậu yên tâm nằm đó là được. Có cô ấy ở đây, sớm muộn gì cậu cũng có thể bình phục.

Bệnh nhân đó chầm chậm động đậy con ngươi, quan sát Tô Hòa vài lần rồi nói với Vệ Mộc Lương:
Bác sĩ Vệ, ông nói đùa rồi, vị bác sĩ này còn trẻ như vậy... sao có thể giành lại mạng của tôi từ tay Diêm Vương chứ, ông đừng gạt tôi nữa, giúp tôi gọi người nhà tới đi.


Muốn chữa khỏi cho người bị mắc bệnh Parshall thì nhất định phải chuyển lại sự chênh lệch cách nhau như vậy, dùng thuốc bổ để tăng cường nguyên khí trong cơ thể người, sau đó dùng thuốc cực mạnh để tiêu hóa tà khí trong cơ thể người. Lúc nguyên khí trong cơ thể người có thể áp chế được tà khí, bệnh dịch Parshall tự nhiên sẽ khỏi. Nhưng vấn đề là, chú căn bản không tìm được loại thuốc có thể xoay chuyển sự chênh lệch xa như vậy, không có thuốc bổ, không có thuốc mạnh, chú vắt hết óc ra pha được vài phương thuốc cho bệnh nhân dùng, tuy đã có chút hiệu quả nhưng trị ngọn không trị được gốc, chỉ có thể giúp người bị nhiễm dịch kéo dài được tuổi thọ thêm vài ngày...
Tâm trạng của Vệ Mộc Lương có hơi nặng nề.
Tô Hòa giải sầu cho Vệ Mộc Lương:
Nếu thuốc lão Vệ chú đã pha ra có thể kéo dài tuổi thọ cho người bệnh, vậy chứng minh suy nghĩ của chú không sai. Điều chúng ta cần làm chỉ là tìm ra được loại thuốc hoặc phương thuốc có thể xoay chuyển sự chênh lệch cách xa đó là được. Mà vấn đề này, cháu nghĩ có lẽ cháu có thể giúp được!

Đôi mắt vô thần của người bệnh có chút ánh sáng trong tức khắc, Vệ Mộc Lương cũng bị lời nói này của Tô Hòa làm cho ngạc nhiên, ông kích động đến nỗi run môi, hỏi:
Chuyên gia Tô, cháu thực sự có cách sao? Cháu nghĩ ra loại thuốc hay phương thuốc có ích rồi sao?

Tô Hòa gật đầu:
Có một phương thuốc trong Đông y, có điều cần phương pháp luyện đan dược đặc biệt để kích hoạt dược tính trong những loại thuốc đó. Cháu viết một đơn thuốc, làm phiền lão Vệ tìm dược liệu rồi đưa tới chỗ cháu ở. Muộn nhất sáng mai cháu sẽ đưa viên thuốc tới. Bệnh dịch Parshall này tuy hung ác và biến đổi khôn lường nhưng đối với cháu mà nói, nhiều nhất cũng chỉ coi như hơi vướng tay chân, không phải bệnh nan y.


Lão Vệ, chú đến cảng Thanh Châu một thời gian rồi, đã tìm ra nguồn gốc của d9ịch bệnh Parshall chưa? Có cách nào để bốc thuốc chữa được bệnh này không?
Tô Hòa hỏi.
Vệ Mộc Lương lắc đầu:
Dịch bệnh Parshall nói 6khó thực ra cũng không khó, chỉ là một trong những chứng bệnh mà Đông y có nói, một loại dịch hung ác biến đổi khôn lường. Phương pháp chữa tr5ị rất đơn giản, một mặt làm tăng cường nguyên khí trong cơ thể người bệnh, một mặt khắc chế tà khí của dịch bệnh là được. Đối với người mạnh khỏe, nguyên khí và tà khí trong cơ thể có thể đạt tới sự cân bằng vi diệu, cho nên sẽ không bị bệnh. Còn khi nguyên khí và tà khí mất cân bằng, trăm bệnh cũng sẽ mắc thôi. Tà khí của dịch bệnh Parshall này quá mạnh, nguyên khí trong cơ thể người bình thường căn bản không thể địch nổi, vì vậy nguyên khí và tà khí sẽ mất cân bằng, cơ thể người cũng sẽ bị bệnh.

Khoác lên từng lớp quần áo chống truyền nhiễm, Tô Hòa và Vệ Mộc Lương đứng trước giường bệnh.
Khuôn mặt của người bệnh đó trắng bệch, mí mắt yếu ớt mở ra, nhìn thấy người đến là Vệ Mộc Lương liền miễn cưỡng cười một cái, hỏi với tiếng phổ thông không được tiêu chuẩn lắm:
Bác sĩ Vệ, có phải tôi hết thuốc chữa rồi không? Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của bản thân đã ngày một yếu đi, chắc sắp chết rồi... Ông bảo bệnh viện thông báo với người nhà tôi đi, tôi muốn gặp họ thêm một lần nữa...

Lão Vệ vui vẻ nói:
Nếu cháu đã có cách, vậy chú yên tâm rồi! Có cần đi xem chỗ hai người bệnh còn lại không, bệnh dịch Parshall này biến đổi khôn lường...

Tô Hòa nhìn Vệ Mộc Lương một cách sâu xa, khẽ thở dài nói:
Lão Vệ, chú cũng mâu thuẫn rồi! Tuy biến đổi khôn lường nhưng dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Cách của chúng ta là tăng cường nguyên khí trong cơ thể, sau đó tiêu hóa tà khí trong cơ thể người bệnh, để nguyên khí áp chế được tà khí để chữa bệnh. Nếu đã nhìn ra được nguồn gốc của bệnh Parshall thì sao lại phải lãng phí thời gian? Hơn nữa, lần này cháu tới cảng Thanh Châu chỉ là vì cứu người bệnh này, hai người còn lại... để dành cho Tây y của đất nước bọn họ chữa đi!

Vệ Mộc Lương kinh ngạc:
Chuyên gia Tô, đều là người bệnh, theo lý là nên đối xử như nhau, sao cháu lại nhỏ mọn như vậy?

Tô Hòa lắc đầu:
Không phải là cháu nhỏ mọn mà là vì cháu không có trách nhiệm, cũng không có nghĩa vụ chẩn bệnh cho bọn họ, giống như quốc gia bọn họ có khoa học kỹ thuật gì mới mẻ đều sẽ phong tỏa với đất nước chúng ta vậy. Nếu như bọn họ sẵn lòng bỏ ra tiền mua thuốc, đương nhiên cháu cũng sẽ không giữ trong tay không bán, chú cứ yên tâm là được...

Tô Hòa vẫn luôn đứng trước giường bệnh không nói gì, sau một lát, cô ấy lấy kiếm gỗ táo sét đánh gắn trên ngón giữa xuống, chính xác mà nói thì kiếm gỗ táo sét đánh bản mi ni bây giờ chỉ có thể gọi là kim gỗ táo sét đánh.
Dùng kim gỗ táo sét đánh đâm vào huyện vị của người bệnh này, Tô Hòa dùng dược linh gột rửa vết máu trên kim gỗ táo sét đánh, chân mày dần dần giãn ra, cô trịnh trọng nói với người bệnh:
Anh hãy yên tâm dưỡng bệnh đi, sáng mai tôi đem thuốc tới, cho anh thời gian nửa tháng, tuyệt đối có thể bình phục. Nếu như anh nói thêm lời nghi ngờ tôi, tôi sẽ không chữa cho nữa đâu...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.