Chương 235: TÔ HÒA GÀI BẪY NGƯỜI KHÁC
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1322 chữ
- 2022-02-04 03:39:03
Mùng một tháng Năm, vào ngày Quốc tế lao động, cảng Thanh Châu có mưa nhỏ, mưa rơi li ti không ngớt.
Sáng sớm Tô Hòa ngủ dậy liền8 đi chỉ đạo những sinh viên khoa Y học Đại học Thủ Đô cùng cô tới bệnh viện Bác Nhân cảng Thanh Châu bắt đầu mượn vật liệu thí nghiệm hi3ện có và thiết bị của bệnh viện Bác Nhân để làm thí nghiệm, còn mượn phòng lưu giữ sách y học của bệnh viện Bác Nhân để tham khảo tài li9ệu, tiến một bước phân tích số liệu để viết luận văn.
Tô Hòa híp mắt nhìn Trương Thanh Mai:
Làm gì có bí quyết gì chứ! Có điều cứ xem nhiều nghĩ nhiều tư duy nhiều, nghiên cứu sâu từng chút một là được!
Rất nhiều vấn đề khó nhìn thì đều giống như sừng bò không thể bị xuyên qua, nhưng nếu như có người xuyên qua được, nhất định sẽ phát hiện ra vùng đất vô cùng rộng lớn. Đây chính là vì trong quá trình đi sâu vào nghiên cứu, vùng não của họ có được sự phát triển đầy đủ, thậm chí hình thành cả trực giác nghiên cứu khoa học và giác quan thứ sáu để nghiên cứu khoa học, nhất định sẽ có lợi ích lớn cho việc phát triển sau này. Lấy một ví dụ đơn giản, Tesla, Einstein, Newton... Những nhà khoa học này đều là người phát triển vùng não trong quá trình đi sâu vào nghiên cứu, hơn nữa bước chân phát triển não bộ của bọn họ chưa từng dừng lại, vì vậy bọn họ mới ngày càng thành công, trí thông minh càng ngày càng cao, làm ra những thành quả mà người thường đều không nghĩ ra được.
Tô Hòa thầm nghĩ:
Chỉ cần làm theo yêu cầu của cháu, chắc chắn sẽ không có chuyện.
Có điều những lời này cô không tiện nói ra trước mặt Vệ Mộc Lương nên không nói nữa, chỉ cảm ơn ông rồi trở về chỗ ở.
Trương Thanh Mai hỏi Tô Hòa:
Nghĩ ra cách giải quyết chưa?
Tô Hòa nhăn trán:
Vùng não của mỗi người đều to giống nhau, có điều mức độ phát triển của mỗi người lại khác nhau. Người thông minh không phải do có não khác với người khác, mà là mức độ phát triển của vùng não khá cao, những người trước mắt xem ra ngốc nghếch thì chỉ là có vùng não dường như không phát triển mà thôi. Nếu như chị thực sự muốn trở nên thông minh, vậy thì đi phát triển vùng não của mình ấy.
Trương Thanh Mai ngạc nhiên tới mức con mắt trợn to như chuông đồng:
Thật sao? Cô có cách nào phát triển vùng não không? Cô đừng nói với tôi là không có, cô còn trẻ tuổi như vậy lại hiểu nhiều như thế, chắc chắn có bí quyết đặc biệt để phát triển vùng não, dạy cho tôi nhé?
Vì khiêm tốn, Tô Hòa chuẩn bị tuyên bố với bên ngoài rằng hơn ba trăm loại thuốc chỉ miễn cưỡng luyện ra một viên thuốc chữa bệnh, đây có thể là sự chuẩn bị để cô tăng giá thuốc trong tương lai.
Tô Hòa xách một chiếc bình thủy tinh nhỏ đi tới phòng y tá của khu bệnh cách ly, đổ ra một viên thuốc từ trong bình thủy tinh, dặn dò y tá đút cho người bệnh dùng viên thuốc này, sau đó liền giao toàn bộ số viên thuốc còn lại vào tay Vệ Mộc Lương.
Sau khi sắp xếp công việc cho sinh viên xong, Tô Hòa mới đem đan dược luyệ6n cả một buổi tối đến phòng bệnh cách ly.
Luyện đan là một chuyện phải tiêu hao rất nhiều, may là có cái đỉnh kia giúp đỡ, Tô Hò5a mới có thể luyện đan xong trong một đêm không ngủ nghỉ, luyện toàn bộ hơn ba trăm loại thuốc mà bệnh viện Bác Nhân gửi tới thành đan dược.
Tô Hòa chỉ sợ Vệ Mộc Lương tái phát lòng từ bi mà làm chuyện hồ đồ, đặc biệt dặn dò:
Lão Vệ, cháu chỉ luyện ra từng này viên thuốc thôi, tổng cộng là mười lăm viên, chỉ có thể chữa được cho một người bệnh. Vừa rồi, cháu đã đưa cho y tá một viên rồi, mười bốn viên còn lại giao cho chú bảo quản, mỗi ngày một viên, đợi sau nửa tháng nữa, người bệnh kia liền có thể được chữa khỏi, thiếu một viên cũng không được. Nếu như chú thực sự suy nghĩ cho Đông y, hãy nhớ đừng có hồ đồ, mười bốn viên thuốc còn lại còn phải nhờ chú tận mắt nhìn người bệnh kia uống vào, nếu không thì một người cũng không chữa được.
Vậy cháu thì sao, bây giờ chuẩn bị về Thủ Đô sao?
Vệ Mộc Lương hỏi.
Tô Hòa vỗ vai Trương Thanh Mai, nói:
Chị Thanh Mai, nếu như chị thực sự rất rảnh, vậy thì phiền chị giúp tôi chỉ đạo những sinh viên kia, để bọn chúng nhanh chóng viết ra luận văn tốt nghiệp. Tôi còn phải viết luận văn của mình, thực sự không còn thời gian nữa.
Trương Thanh Mai:
...
Trương Thanh Mai:
Ha ha... Tôi mà thèm tin cô ấy!
Có điều Tô Hòa đã nói như vậy, đương nhiên Trương Thanh Mai cũng không thể từ chối. Cô ấy một lòng đợi xem sau nửa tháng mà Tô Hòa nói, rồi tận mắt chứng kiến người bị mắc bệnh Parshall được chữa khỏi, dù sao thì cũng rảnh rỗi, coi như cống hiến cho Thanh Đại vậy.
Tôi tới là để hạ gục bệnh dịch Parshall, không phải đến để giúp cô trông sinh viên!
Trương Thanh Mai tức giận giậm chân.
Tô Hòa bĩu môi:
Bệnh dịch Parshall đã bị tôi hạ rồi, bây giờ chị chỉ cần giúp tôi lo luận văn của những sinh viên khoa Y kia là được. Chị Thanh Mai, chị là sinh viên giỏi đi du học phương tây trở về, giúp sinh viên đại học làm chút luận văn tốt nghiệp không phải chuyện rất dễ dàng sao? Học kỳ sau khoa y học Thanh Đại bắt đầu tuyển sinh, bắt đầu nhận tuyển từ sinh viên đại học, nếu như hạng mục chị xin phép cần sinh viên làm thì tôi sẽ cho sinh viên sang giúp chị, vì vậy bây giờ chị phải dạy cho tốt những sinh viên này đấy!
Tô Hòa cố ý vòng vo:
Chị đợi thêm nửa tháng nữa không phải sẽ biết sao?
Trương Thanh Mai hơi giễu cợt:
Nhìn bộ dạng của cô, chắc chắn là có cách. Rốt cuộc cô học y thế nào vậy, tại sao người khác sống chết cũng không nghĩ ra cách, cô vừa đến liền nghĩ ra rồi? Hầy, nếu như cô xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ xin giải phẫu cô đầu tiên luôn, xem não cô rốt cuộc trông thế nào? Tại sao lại thông minh như vậy?
Tô Hòa lắc đầu:
Cháu còn đưa năm sinh viên đại học sang đây để làm luận văn tốt nghiệp, phải lo lắng cho bọn chúng, không để ảnh hưởng tới vấn đề tốt nghiệp của bọn chúng. Ngoài việc này ra, bản thân cháu cũng phải viết một vài bài luận, thiết bị thí nghiệm của bệnh viện Bác Nhân cũng khá đầy đủ, cháu đã nói chuyện với bên bệnh viện rồi, đến lúc đó chỉ cần lấy tên bọn họ để đăng ký sử dụng là được, cháu chuẩn bị làm một vài thí nghiệm ở đây, viết luận văn.
Vệ Mộc Lương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
Vậy cháu cứ bận đi, nếu như có chuyện gì chú sẽ tìm cháu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.