Chương 240: ÔNG CỤ CỐ MUỐN LÀM MAI
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1384 chữ
- 2022-02-04 03:39:23
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân nhịn không được lại hỏi:
Cả người dân cảng Thanh Châu cũng như vậy sao? Lý do mà bọn họ 8không lấy được quốc tịch nước Z là vì vấn đề lịch sử còn tồn tại đến tận bây giờ, chứ có phải bọn họ không muốn trở về 3với vòng tay của đất nước đâu. Chẳng lẽ người dân cảng Thanh Châu khám bệnh cần mua thuốc cũng phải bỏ ra ba nghìn nhân9 dân tệ hay sao?
Mặt Tô Hòa lộ rõ vẻ bối rối:
Lời ông nói cũng có lý, dù sao tất cả mọi người cũng là đồng bà6o với nhau... Hay là ông nghe thử cách này của tôi xem được không, người dân cảng Thanh Châu muốn mua thuốc chắc chắn s5ẽ không được hưởng thụ chính sách của bảo hiểm y tế, nhưng mà tôi có thể lấy rẻ cho họ một chút. Hai nghìn chín trăm chín mươi chín nhân dân tệ được không?
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân chấm dứt câu chuyện, không tự tìm lấy phiền phức nữa. Cuối cùng ông cũng nhìn rõ rồi, Tô Hòa chính là một nhân vật khó chơi, chỉ cần là chuyện mà cô đã quyết định thì dù người bên ngoài có nói rã cả cổ họng cũng không thể thay đổi được cái nhìn của cô.
Vẫn là Tần Nguyên tới đón Tô Hòa như cũ, có điều bởi vì người tương đối nhiều mà chiếc xe mới vừa được sửa xong của Tần Nguyên vốn không chứa được nhiều người như vậy, cho nên những sinh viên này liền tự động bắt xe buýt để quay về Đại học Thủ Đô, Trương Thanh Mai cùng Bành Cẩm Trình cũng không muốn làm bóng đèn cho nên ấp úng từ chối một hồi sau đó nhanh chân chuồn đi, bên trong xe chỉ còn lại hai người là Tô Hòa và Tần Nguyên.
Tần Nguyên hỏi Tô Hòa:
Dịch bệnh Parshall đã được cô đánh hạ rồi sao?
Tô Hòa nghi ngờ:
Tin tức của anh cũng nhanh thật nhỉ, tôi vừa mới trở về mà anh đã biết rồi.
Tin tức ngày hôm qua, phóng viên của Nhật báo Nhân Dân thường trú tại cảng Thanh Châu báo tin về, nói là nhờ sự hướng dẫn của Giáo sư Tô Hòa Trưởng khoa Y Thanh Đại cùng với sự phối hợp của phó giáo sư Trương Thanh Mai làm việc tại khoa Y Thanh Đại mà những nhà khoa học của nước ta đã đi đầu trong việc phát triển các loại thuốc để chữa bệnh dịch Parshall, và nó đã được thử nghiệm lâm sàng.
Tần Nguyên nhíu mày nhìn Tô Hòa, khóe miệng hơi nâng lên:
Tôi biết ngay chỉ cần Giáo sư Tô ra tay thì đến bệnh dịch Parshall khiến cho toàn thế giới nghe tin đã sợ mất mật cũng không phải là nan đề mà.
Thôi đi... Này, không đúng, Tần Nguyên, anh đang đưa tôi đến nơi nào đấy? Tôi thấy đây không phải là đường quay về Thanh Đại đâu!
Tô Hòa nhìn qua cửa sổ xe, hỏi.
Có thể người dân cảng Thanh Châu vẫn còn chưa nhìn rõ, nghĩ trong nước lạc hậu bất kham, trong lòng bọn họ bởi vì việc được nước Y thống trị mà dương dương tự đắc, nhưng trên thực tế tôi biết, tình trạng hôm nay của cảng Thanh Châu rõ ràng chính là tiến thoái lưỡng nan, mẹ ruột thì không rảnh mà để ý, còn mẹ kế thì căn bản là không thèm để ý, đáng thương, quá đáng thương...
Con ngươi của Tô Hòa giật giật, không muốn tiếp tục câu chuyện nữa. Cô luôn cảm thấy giữa ba câu chuyện
lần này nước Y chính là khu vực bị dịch bệnh Parshall ảnh hưởng nghiêm trọng nhất
,
những năm gần đây kinh tế nước Y cũng suy yếu nghiêm trọng
cùng
cảng Thanh Châu vẫn thuộc quyền quản lý của nước Y như trước
có tồn tại một mối liên hệ vi diệu nào đó, nhưng mà lúc này có cố vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra cái gì, cho nên chỉ có thể thôi.
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân tạm ứng tiền bảy mươi hộp
Bách Dịch Tiêu
cho Tô Hòa, đồng thời thông báo cho cô việc thiết bị điều chế thuốc đã được vận chuyển về cảng Thiên Tân bằng đường thủy. Tô Hòa đứng ngồi không yên, cô cố ở lại trong cảng Thanh Châu thêm một ngày, cùng Trương Thanh Mai và một vài sinh viên đi theo dạo chơi mua sắm ở trong cảng Thanh Châu, chơi cả một ngày, đến sáng sớm ngày thứ hai liền ra máy bay để lên đường, lúc xuống sân bay mới vừa đến buổi trưa.
Haizz, ai có thể nghĩ tới, cái quốc tịch bị đại đa số người của cảng Thanh Châu ghét bỏ, thậm chí có không ít người còn mong rằng họ sẽ không bao giờ có được, lại có thể có được sức nặng lớn như vậy.
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân cảm thán.
Tô Hòa mỉm cười, không nói tiếp.
Cho dù phải cứu đồng bào thì cũng cần phải phân cấp để ưu tiên, không thể để cho người dân trong nước Z hàng thật giá thật không có thuốc uống, mà cô lại cầm thuốc đi lấy lòng những đồng bào tuy nói là máu mủ tình thâm nhưng trên thực tế lại đang từng bước đi ra ngoài này!
Hơn nữa, cho dù cô có tha thiết mong chờ cầm thuốc đi lấy lòng những người đó thì cũng không chắc chắn sẽ nhận được thứ gì tốt, nói không chừng người ta còn cho rằng cô khúm núm nịnh bợ, muốn lấy lòng cấp trên ấy chứ!
Thật ra cũng sắp hết hạn rồi, giao ước trăm năm cũng chỉ còn lại có mười bảy năm, hơn nữa người dân cảng Thanh Châu cũng đều sẽ được nhận chính sách phúc lợi của bảo hiểm y tế nước Y, coi như những người dân này đến khám bệnh cần mua thuốc cũng sẽ không tốn nhiều tiền nữa.
Tô Hòa nói.
Viện trưởng bệnh viện Bác Nhân cười trào phúng:
Vẫn nói người nước Z máu mủ tình thâm, nhưng trên thực tế lại vẫn một giọt máu đào hơn ao nước lã, một câu nói
quốc tịch nước Z
của chuyên gia Tô cũng đã đặt hết tất cả người dân cảng Thanh Châu ra bên ngoài rồi, làm sao nước Y có thể làm như vậy được? Lần này nước Y chính là khu vực bị dịch bệnh Parshall ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, mà những năm gần đây kinh tế nước Y cũng suy yếu nghiêm trọng, người Scotland hàng thật giá thật còn đang chờ để được khám bệnh, làm sao chính phủ nước Y có thể nhớ đến chúng ta được chứ?
Tần Nguyên trả lời:
Đại viện Tử Kinh, nhà họ Cố. Trước kia ông cụ Cố muốn cùng cô tâm sự một chút về chuyện Cố Trường Tranh, nhưng mà ông ấy vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào thì cô đã bỏ chạy đến cảng Thanh Châu, lăn qua lăn lại đã trôi qua nửa tháng rồi, ông ấy giao cho tôi một nhiệm vụ, chỉ cần cô trở lại thủ đô thì cho dù tôi phải quỳ xin cũng phải mời được cô đến nhà họ Cố.
Mí mắt Tô Hòa nháy nháy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu:
Ông cụ Cố muốn nói chuyện về Cố Trường Tranh với tôi, chuyện gì mới được? Cũng không phải là muốn tác hợp tôi với Cố Trường Tranh chứ? Không nên, không nên, Tần Nguyên, anh mau đưa tôi về Thanh Đại đi, tôi không muốn đến đại viện Tử Kinh!
Tần Nguyên không phanh xe lại, Tô Hòa bị chọc tức đến nghiến răng, trực tiếp lôi kiếm gỗ sấm sét ra, đặt ngang trên cổ của Tần Nguyên, uy hiếp:
Nhanh chóng quay ngược đầu xe, nếu không... Khà khà, hậu quả tự anh tưởng tượng đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.