Chương 252: KHÔNG CÓ TIỀN? VẬY THÌ MANG NGUỒN TÀI NGUYÊN KHOÁNG SẢN RA ĐỂ ĐỔI!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1314 chữ
- 2022-02-04 03:39:31
Nếu như cộng đồng các nước này vĩnh viễn hòa bình thì lượng dầu mỏ đó có thể được sử dụng vào sinh hoạt của người dân, nhưng nói m8ột câu khó nghe là, ngộ nhỡ một ngày nào đó tình hình quốc tế trở nên hỗn loạn, lượng dầu mà một quốc gia dự trữ trực tiếp quyết đ3ịnh hiệu quả chiến đấu của quốc gia đó, mà những nguồn tài nguyên này ở châu Phi từ trước đến nay đều không thiếu.
Chúng9 ta có thể gửi các kỹ thuật viên chuyên nghiệp của đất nước chúng ta qua đó, sau đó cung cấp cho họ một số thiết bị khai thác quặn6g quy mô lớn, vừa hướng dẫn bọn họ sản xuất, vừa lấy các nguồn năng lượng này cho vào trong túi mình, chúng ta có thể sử dụng giá 5trị của các nguồn năng lượng này để bù đắp vào lượng
Bách Dịch Tiêu
mà bọn họ muốn mua, đến khi mà quốc gia chúng ta mang hết các tài nguyên khoáng sản đó về túi thì đương nhiên là phải trả tiền cho tôi rồi, cũng không thể để
Bách Dịch Tiêu
trở thành thứ cống hiến cho đất nước được! Cho dù thật sự phải cống hiến vì quốc gia, vậy thì cũng phải đợi tôi hoàn thành việc xây dựng thành phố Tương Lai, trong tay có đủ tiền thừa đã.
Lý Như Vân hình như ngộ ra điều gì:
Nguồn tài nguyên ở đất nước chúng ta bị chôn vùi dưới lòng đất không thể chạy đi đâu được, trước tiên hãy sử dụng của các quốc gia khác, dù sao thì những năng lượng và khoáng chất đó cũng không phải là năng lượng tái tạo, sử dụng một tí là ít đi một chút, nếu như đến lúc thực sự có việc cần dùng thì quốc gia phải khóc chắn chắn không phải chúng ta. Đầu óc Giáo sư Tô đúng là tốt thật, đề nghị này tôi sẽ nhớ kỹ, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp trong Bộ để thảo luận một chút, sau đó tôi sẽ trưng cầu ý kiến của các nhà lãnh đạo, tôi cảm thấy nó sẽ được duyệt thôi!
Tô Hòa đặt xấp đơn đặt hàng đến từ châu Phi sang một bên, tất cả đều ký vào chữ
đợi thảo luận
, tiếp tục xem những đơn đặt hàng khác.
Cả ngày loay hoay giống như một con quay, đến cả thời gian thở một hơi cũng không có, cũng may mà tố chất thân thể của cô tốt, chứ nếu đổi thành người bình thường, với công việc ở cường độ cao như vậy chắc là đã sớm mệt đến bị bệnh rồi.
Chẳng qua là mặc dù cuộc sống mệt như vậy, nhưng lại rất có hi vọng.
Chỉ cần trên đơn đặt hàng không có cãi cọ gì về ở phương diện giá cả thì tất cả Tô Hòa đều ký, sau đó cô hơi chỉnh sửa một chút, thống kê số lượng
Bách Dịch Tiêu
cần ra, nói với Lý Như Vân:
Bộ trưởng Lý, còn phải làm phiền Bộ Thương mại giúp tôi đưa ra danh sách thống kê và tuyên bố, thống kê tất cả những quốc gia đưa ra yêu cầu đặt hàng với chúng ta, cùng với những đơn đặt hàng mà bên chúng ta đã tiếp nhận nữa, sau đó tuyên bố rõ ràng những danh sách thống kê này ra bên ngoài, thứ nhất là để cho thấy thái độ tiếp nhận đơn hàng của chúng ta, thứ hai là có thể giải thích rõ ràng với những quốc gia mà chúng ta không tiếp nhận đơn đặt hàng, để họ biết vì sao chúng ta không nhận đơn của bọn họ.
Lý Như Vân cố ý hỏi:
Vì sao không tiếp nhận đơn đặt hàng của bọn họ?
Bởi vì keo kiệt quá!
Tô Hòa vừa nói ra lời này, hai người đều cười lên ha hả.
Lúc Tô Hòa đậu xe trong đại viện Tử Kinh thì ông cụ Cố đang bực bội nói với bà cụ Cố.
Bà nói những người cấp trên kia nghĩ như thế nào vậy? Có phải là đang cố tình khiến người ta ghét bỏ có đúng hay không! Tạ Nhất Tâm đã làm mọi việc ra như vậy, tôi chẳng qua chỉ là giải quyết một đứa trẻ của nhà họ Tạ, bắt sâu mọt cho nhà họ, làm thế nào mà nhanh như vậy đã gợi ý cho tôi rồi? Án kiện của những người đó vẫn còn ở trên kia, chẳng lẽ là tôi nghĩ oan cho bọn họ à? Tôi mới đưa người vào đó chưa tới vài ngày, kết quả là đã có một số người ngóng trông thả họ ra rồi, bà nói đây không phải muốn đánh vào mặt tôi sao?
Chưa thấy Hoàng Hà chưa hết hy vọng, không đụng tường nam không quay đầu, có một số người phải thực sự đến được sông Hoàng Hà, phải đụng vào tường phía nam đến đầu rơi máu chảy, mới hiểu chính mình nặng được bao nhiêu.
Nếu những quốc gia này đã muốn nghiên cứu, vậy cứ để cho họ nghiên cứu thôi!
...
Tại nhà họ Cố.
Sau một buổi nói chuyện cùng với Tô Hòa, Lý Như Vân chỉ cảm thấy rằng sương mù dày đặc trước mặt mình đột nhiên trở nên trong sáng.
Hay...
Những đơn đặt hàng còn dư lại hầu như đều tới từ châu Âu, có một số quốc gia nơi tình hình dịch bệnh không nghiêm trọng thì trung thực hơn, trong đơn đặt hàng đã ghi rõ ràng là muốn mua một ít để tiến hành thủ nghiệm trước, nếu như quả thực
Bách Dịch Tiêu
hiệu quả thì bọn họ sẽ đặt mua lần thứ hai, cũng không có cãi cọ về vấn đề giá cả.
Đối với những đơn đặt hàng như vậy, Tô Hòa đều ký tất, tuy rằng cô có thể đoán được là những quốc gia này tuyệt đối sẽ không nghiên cứu ra được thành phần của thuốc này, nhưng mà cô đâu thể bóp chết lòng hiếu kỳ của người khác được đúng không?
Lý Như Vân gọi thư ký của mình đi làm công tác thống kê, chỉ cần thời gian một chén trà, bảng thống kê đơn hàng cần được sản xuất gấp đã được mang lên rồi, Tô Hòa cầm bảng thống kê đơn đặt hàng, lại cùng Lý Như Vân chào hỏi khách sáo vài câu, liền nhanh chóng chạy đến đại viện Tử Kinh.
Trong ôtô, Tô Hòa nhìn thoáng qua danh sách được đặt ở trên ghế cạnh ghế lái, thở ra một hơi, thời gian này trôi qua thật sự là quá phong phú rồi, phong phú đến mức làm cho cô cảm thấy hơi mệt tim.
Tô Hòa nhíu mày:
Chỉ vì chuyện này mà ông cụ Cố tức giận sao?
Ông cụ Cố vừa nghe thấy giọng nói của Tô Hòa, cơn tức càng lớn:
Cháu cũng là người không đáng tin cậy, đã hứa với một ông già chuyện gì đó rồi mà trong chớp mắt đã quên tới mức không biết trời đất gì cả, người nào cũng là người không đáng tin cậy!
Bà cụ Cố bị lời của ông cụ Cố dọa sợ đến giật giật mí mắt, vội vàng giảng hòa:
Chuyên gia Tô, lão già này sáng sớm hôm nay gặp chuyện tức giận, tính tình thối quá, cháu bỏ qua cho ông ấy một chút, để ta đi gọi mẹ Trường Tranh bảo bọn họ đến đây ăn cơm, hôm nay cháu có thể ở lại ăn một bữa được không, để nhà họ Cố chúng ta cảm ơn cháu thật tốt một chút!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.