Chương 253: GIÁO SƯ TÔ CẮT BẤC NẾN
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1560 chữ
- 2022-02-04 03:39:29
Chỉ là không biết sau này khi Cố Trường Tranh biết được rằng chính ông nội của mình đã đẩy mạnh anh vào công việc quấn thân nh8ư hố lửa này thì anh sẽ có cảm tưởng như thế nào nhỉ?
Những thứ này cũng không phải là vấn đề mà Tô Hòa nên suy nghĩ.3
Tô Hòa cười hỏi ông cụ Cố:
Trước đây cháu đã từng nói với ngài là số mệnh của nhà họ Tạ đã tuyệt, vậy thì hiện tại 9ngài cần gì phải tức giận chứ? Cho dù bây giờ có người bên trên ra mặt cho nhà họ Tạ một con đường sống, nhưng mà cái số mệnh6 này đâu thể thay đổi được, nhiều thì hai ba năm, ít thì dăm ba tháng, cây đại thụ họ Tạ này sớm muộn sẽ sụp đổ, ông cụ Cố nh5ư ngài cần gì phải buồn bực vì chuyện này? Người và vật không thể tạo ra khí hậu, cho nên tạm thời tha cho bọn họ một lần thì có làm sao?
Ông cụ Cố nghe vậy, nhanh chóng sai người giúp việc trong nhà đi mua nến trắng, chuyện liên quan đến tương lai nhà họ Cố, ông không dám có chút lơ là nào.
Ông à, thư giãn tinh thần đi, đối với ngài, đối với nhà họ Cố mới đều có lợi. Cho dù năng lực cá nhân của Tạ Hoài Viễn có tăng lên thì cũng là một cây chẳng chống vững nhà, ai nói ông ta nhất định có thể mạnh hơn Cố Trường Tranh chứ? Cố Trường Tranh đã phải chịu đựng rất nhiều trong quá khứ, hôm nay thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới, ông trời rất công bằng, đương nhiên sẽ không bạc bẽo với anh ấy. Hơn nữa, nếu như Cố Trường Tranh có thể làm tốt những chuyện của thành phố Tương Lai thì chúng cháu sẽ trở thành đồng minh đứng chung trên một con thuyền, ngài nghĩ cháu là cái loại người mắt nhìn thấy đồng minh của mình bị tội mà khoanh tay đứng nhìn sao?
Tô Hòa cởi dây đỏ trong tay thành một sợi dây dài, cười khẽ:
Cháu là người không thích nói đạo lý nhất.
Tô Hòa khuyên nhủ:
Nhưng mà số mệnh nhà họ Tạ đã hết, cho dù năng lực cá nhân của Tạ Hoài Viễn có mạnh mẽ hơn cũng không thể kháng lại ý trời được, ông Cố cứ yên tâm đi ạ. Nếu như ngài thực sự không yên lòng thì chúng ta cứ thử kiểm tra ý trời xem thế nào, được không?
Khuôn mặt ông cụ Cố đầy nghiêm túc cùng khẩn trương, ông vội hỏi:
Kiểm tra kiểu gì?
Tô Hòa lấy sợi dây đỏ từ trong cổ tay ra, nói với ông cụ Cố:
Chuẩn bị tám mươi mốt cây nến trắng, tất cả đều được thắp sáng, rồi dùng kéo để cắt bấc của từng cây nến một, nếu một kéo cắt xuống, ngọn lửa của nến bị tắt hoàn toàn, vậy thì hiển nhiên là ngài sẽ không cần lo lắng nữa. Nhưng nếu như dùng kéo cắt mà ngọn lửa vẫn bất diệt thì ngài cần phải cư xử thật cẩn thận.
Tô Hòa cười cười, chờ giúp việc nhà ông cụ Cố mua nến trắng mang về xong, dùng dây đỏ buộc chặt tám mươi mốt cây nến lại, đốt từng cây từng cây một, nhận lấy cây kéo mà ông cụ Cố đưa tới,
xoạt xoạt
một chút, làm tắt bấc nến, cắt thành hai đoạn.
Tô Hòa rút cây nến vừa bị tắt kia ra, ngửa đế nến lên nhìn, trên đó viết hai chữ
Tạ Ninh
, cô đưa chữ viết trên đế nến cho ông cụ Cố xem:
Mạch này của Tạ Ninh, hoàn toàn đứt rồi.
Ông cụ Cố dụi dụi con mắt, ông vô cùng xác định, cây nến này lúc mua về không khắc gì lên, chỉ là một cây nến sáp hết sức bình thường, sau khi bị Tô Hòa cắt như thế, phía dưới lại có thể xuất hiện một cái tên, ông tập trung nhìn lại, tuy rằng chữ phía trên cây nến hơi kỳ lạ một chút, nhưng mà nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra trên đó đang viết cái gì.
Lời nói này của Tô Hòa thật sự là quá mức ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng mà khi rơi vào trong tai ông cụ Cố thì nó cũng phá lệ mà trở nên thích hợp.
Không thích nói đạo lý là tốt, ta chỉ thích những người không nói đạo lý! Cái gì gọi là giúp lý lẽ không giúp người thân chứ? Đó chỉ là lời nói của một con sói mắt trắng không có lương tâm đang nói bừa, chỉ cần không quá đáng thì khi người thân cần là phải giúp đỡ!
Mặt của ông cụ Cố đều đã vui vẻ đến mức nhăn nhăn nhúm nhúm như một bông hoa cúc rồi.
Ông cụ Cố thu lại sự tức giận trên mặt, giải thích cho Tô Hòa:
Không đơn giản như cháu nghĩ đâu, nếu như chỉ là có người bên trên ra mặt thả những người đang ngồi trong cục của nhà họ Tạ thả ra ngoài thì ta cũng sẽ không lo lắng gì cả, ta tức giận là do người đứng sau lưng ra mặt trọng dụng người nhà họ Tạ — Tạ Hoài Viễn!
Tạ Hoài Viễn là người lãnh đạo tốt nhất trong số các hậu bối của nhà họ Tạ, trước đây ta cố ý kéo hết người nhà họ Tạ từ vị trí trên cao xuống, người khó ra tay nhất lúc đó chính là Tạ Hoài Viễn! Tiếc là trên người Tạ Hoài Viễn căn bản không có bất kỳ lỗ hổng nào, ta có làm cách nào cũng không thể tìm được, hơn nữa Tạ Hoài Viễn không ở quân khu Tây Nam mà là đang ở quân khu Thủ Đô, ta đoán những người ở trên sợ ta thực sự xé mặt nạ xuống, ra tay đối với Tạ Hoài Viễn nên mới trực tiếp chuyển ông ta ra khỏi hệ thống phòng thủ quốc gia, và để ông ta đi dạy ở đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Một giảng viên dạy học bình thường ta sẽ không sợ, nhưng mà ta sợ ông ta lôi kéo những người kỳ cựu ở đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, tập hợp thành một thế lực khó giải quyết, lúc đấy thì sẽ phiền phức lắm! Nếu như chờ đến ngày ta vùi mình vào đất vàng thì đứa nhỏ Trường Tranh tuyệt đối không chơi thắng được Tạ Hoài Viễn, không chừng nhà họ Tạ còn có thể dựa vào một mình Tạ Hoài Viễn mà có thể đứng lên lại, đến lúc đó thắng bại không phải là chuyện mà ta có thể khống chế được nữa...
Tạ Ninh, người không ra hồn nhất trong thế hệ thứ hai của nhà họ Tạ, Tạ Nhất Tâm sợ hắn gây ra chuyện lớn trong hệ thống phòng thủ quốc gia nên đã xếp hắn vào một chỗ khác, giờ hắn đang làm ở cơ quan thuế, nhưng mà người này cũng coi như là đàng hoàng, trước kia ta cũng không có tra ra được quá nhiều thông tin của hắn...
Tô Hòa nhìn thoáng qua vết rạn trên cây nến trắng, nói:
Là vấn đề hôn nhân, là chuyện xảy ra sau khi có gia đình, có qua lại cùng một lúc với ba người đàn ông, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử.
Đầu óc ông cụ Cố nhất thời không theo kịp:
Tạ Ninh này... Ta nhớ là một người đàn ông mà, mà là đàn ông thì sẽ không qua lại với đàn ông đâu, chuyên gia Tô, cháu có nhầm hay không vậy?
Tô Hòa nhún vai:
Chuyện Long Dương từ xưa cũng có, đàn ông qua lại với đàn ông cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ đáng ngạc nhiên cả. Nếu như nhà họ Tạ không có suy sụp, sống dưới sự che chở của cây đại thụ nhà họ Tạ này nói không chừng Tạ Ninh có thể bình bình đạm đạm sống hết đời, nhưng mà hiện tại nhà họ Tạ đã sụp đổ... Cái này cũng là một khía cạnh khác để chứng minh là số mệnh của Tạ Ninh thật sự đã hết.
Biểu tình ông cụ Cố đột nhiên trở nên sâu xa, hình như vẫn chưa thể nào tiếp nhận được chuyện Tạ Ninh thích đàn ông này, biểu tình vừa bối rối vừa vi diệu.
Tô Hòa cắt bấc của từng cây nến một, mỗi khi diệt được một ngọn nến Tô Hòa đều ngửa cây nến đó lên, để chữ dưới đế nến lộ ra, sau đó đọc cho ông cụ Cố nghe một lần.
Vẻ mặt ông cụ Cố càng ngày càng nhẹ nhõm, mắt thấy số nến còn cháy cũng không còn nhiều lắm, chút vướng mắc còn níu lấy lòng của ông cũng dần dần buông ra, chỉ còn chờ tảng đá cuối cùng cứng nhất rơi xuống - Tạ Hoài Viễn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.