Chương 259: GIÁO SƯ TÔ Ỷ THẾ HIẾP NGƯỜI


Tô Hòa nhướng mày, nhìn đôi mắt ti hí háo sắc của gã, cười lạnh:
Còn nhìn như thế thì tôi khoét mắt anh!


Vị nam hướng dẫn trẻ 8tuổi kia sầm mặt, nói:
Em nói gì đó? Có biết thế nào là tôn sư trọng đạo không?

Nam giảng viên hướng dẫn mặt rỗ vừa hô to
hiểu lầm
vừa gấp rút chạy mọt mạch đến phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa, đẩy cửa ra nhìn, chỉ thấy Tô Hòa đang cười nói với Chủ nhiệm khoa.
Tô Hòa nói:
Vẫn cần nhờ ông hỗ trợ điều tra giúp lai lịch của sinh viên này, dù sao cũng là người yêu của em họ tôi, người nhà cũng không yên tâm, tôi nghĩ khi cậu ta đến nhập học, phía trường học nhất định sẽ có vài thông tin về cậu ta như tình hình gia đình... nên mặt dày đến hỏi thăm một chút.

Hai người giảng viên cười trên sự đau khổ của người khác, còn tên giảng viên hướng dẫn mặt rỗ kia như bị sét đánh.
Vị sát thần này không yên ổn ở khoa Y mà chạy đến khoa Thương mại làm gì vậy?
Người giảng viên già kia nghĩ theo hướng này một chút,
à
một tiếng, đồng ý:
Cậu khoan hãy nói, có thể đúng là cô ấy! Trẻ tuổi như vậy đã trở thành giáo sư của Đại học Thủ đô, tôi không nghĩ ra được người thứ hai! Hơn nữa khi nãy cô ấy cũng nói giảng viên khoa Y kém cỏi, nhất định có dính líu đến khoa Y, chắc chắn chính là người này!

Hai vị giảng viên lặng lẽ nghiêng đầu nhìn nam hướng dẫn mặt rỗ mặt mày đang tái mét, dùng khẩu hình nói:
Cho cậu ta khoe khoang, cho rằng bản thân có một người chú là Trưởng phòng Công tác sinh viên thì tùy ý làm xằng làm bậy, sớm đã không ưa rồi, lần này đụng phải người không nên đụng cũng đáng đời.

Mặc dù trước đó ngoài miệng Tô Hòa trấn an Miêu Xảo Trân, nhưng thực tế cô đã chắc chắn tên Lý Thư Trạch này chính là một kẻ tiểu nhân, bây giờ cô đến khoa Thương mại chỉ muốn hỏi thăm tình hình cụ thể của Lý Thư Trạch, không ngờ lại gặp phải một kẻ khiến cô bực bội thêm.
Người xấu xí thì thôi đi, Tô Hòa cũng sẽ không chạy đến chê bai, chế giễu gã.
Cái kẻ mặt rỗ háo sắc lại gian xảo kia cũng chính là người của khoa Thương mại!
Như một lẽ đương nhiên, Tô Hòa không có một phần hảo cảm nào với khoa Thương mại này nữa.
Nam giảng viên hướng dẫn mặt rỗ:
...
Sao nói thế nào cũng không giống gã nghĩ nhỉ?
Thấy nam giảng viên hướng dẫn mặt rỗ đang đứng ở cửa, Tô Hòa nhíu mày chán ghét, nói với Chủ nhiệm khoa Thương mại:
Chủ nhiệm Trương, lúc khoa Thương mại các ông tuyển người không kiểm ra phẩm chất đạo đức sao? Loại quỷ háo sắc này cũng được tuyển vào khoa? Đừng quên đây là đâu! Đây là Thanh Đại, là đại học đứng đầu trong nước, người đến Thanh Đại học đều là người cao quý, ngộ nhỡ bị loại quỷ háo sắc này theo dõi, gây ra hậu quả không cách nào cứu vãn thì phải làm sao?

Chủ nhiệm khoa Thương mại ngượng ngùng nhắc nhở:
Giáo sư Tô, đây là Đại học Thủ đô, không phải Thanh Đại!

Tô Hòa nghẹn lời, chợt ý thức được bản thân thuận miệng nói Thanh Đại, trên mặt có nét khó chịu, nhưng cô vẫn nhanh chóng sửa lại, hỏi ngược ông:
Thanh Đại là đại học hàng đầu trong nước, bắt buộc phải có những yêu cầu nghiêm ngặt, chẳng lẽ Đại học Thủ đô thì không có sao? Chẳng lẽ Chủ nhiệm Trương cảm thấy Đại học Thủ đô không bằng Thanh Đại, không cần có những yêu cầu nghiêm ngặt sao? Ông để loại quỷ háo sắc này ở trường học, hôm nay là tôi đến, ngộ nhỡ ngày sau có một nữ sinh phổ thông đến còn không bị gã làm hại sao? Đây là loại người bỉ ổi, thuộc về phạm vi hình sự! Nếu thật sự có chuyện xảy ra, khoa Thương mại có thể gánh được trách nhiệm không? Hay chủ nhiệm Trương có thể đảm bảo người như vậy ở khoa Thương mại nhất định không thể xảy ra chuyện!

Kết quả người này lại không biết tự lượng sức mình, cứ cố ý đi tìm đường chết, Tô Hòa có thể nói chuyện hòa nhã với gã mới là lạ đó.
Gương mặt xấu xí không sai, nhưng nhân cách xấu xí thì quá sai rồi!
Đợi chút... Vừa nãy vị Diêm Vương sống này nói muốn làm gì?
Tìm Chủ nhiệm khoa ư?
Giảng viên hướng dẫn kia sầm mặt xuống, càng lộ ra vẻ xấu xí khác người:
Tuổi này mà đòi làm giáo sư Đại học Thủ đô ư, nói mà không sợ tê lưỡi à!

Tô Hòa cười nhạt:
Tôi nói chuyện với kẻ lông bông không ra gì như anh làm gì? Gọi Chủ nhiệm khoa các người ra đây, giảng viên hướng dẫn khoa Thương mại lại có loại đức hạnh này à? Trước kia tôi vẫn thấy giảng viên hướng dẫn của khoa Y kém cỏi, không ngờ khoa Thương mại càng rác rưởi hơn, đúng là xấu mặt Đại học Thủ đô.

Tô Hòa liếc gã:
Tôi đường đường là một giáo 3sư của Đại học Thủ đô còn chưa bắt người ta tôn sư trọng đạo, một người không biết chui ra từ nơi nào như anh lại dám cùng tôi nói chuy9ện tôn sư trọng đạo ư? Cái đôi mắt chó ti hí của anh nhìn đi đâu vậy hả? Sao Đại học Thủ đô lại có nhiều thứ rác rưởi như vậy chứ!

Không sai, trong kết luận chủ quan của Tô Hòa, em họ Lý Kiều Kiều của cô mặc dù tính tình bướng bỉnh nhưng nhất định không có lá g5an bỏ nhà ra đi, chắc chắn là tên Lý Thư Trạch kia xúi giục!
Tên xấu xa Lý Thư Trạch xúi giục Lý Kiều Kiều chính là người của khoa Thương mại này!
Tô Hòa đẩy cửa cái
rầm
, tiếng động lớn phát ra khiến những giảng viên hướng dẫn vẫn luôn im lặng nãy giờ phải run người, vị giảng viên lớn tuổi nhất vội lấy một hộp thuốc trong ngăn kéo, nhét vào miệng hai viên, lúc ấy mới bớt sợ:
Người này là ai vậy? Sao lại ăn nói châm chọc mỉa mai không khách sáo đến vậy?

Vị giảng viên hướng dẫn ngồi đối diện ước chừng ba bốn mươi tuổi, ông ngẫm nghĩ một chút, hơi do dự nói:
Cô gái này nói chuyện cứng rắn như vậy, mở miệng là đòi tìm Chủ nhiệm khoa, còn nhắc tới khoa Y, ông nói xem liệu có phải vị Diêm Vương của khoa Y không? Lúc trước tôi nghe nói cô ấy còn dám mắng cả Chủ nhiệm khoa Y, Chủ nhiệm khoa Y bị mắng xong còn phải bày vẻ mặt vui vẻ giải thích với người ta... Chính là vị Diêm Vương hung bạo vừa đến khoa Cơ khí Thanh Đại đã khiến hàng loạt giảng viên và sinh viên phải rụt đầu đó.

Vẻ mặt nam giảng viên hướng dẫn mặt rỗ hiện giờ rất khó coi, nhưng gã đã nghe nói Tô Hòa hung dữ đến mức nào nên chỉ có thể cố nhịn mà không dám phát cáu, đến mức hai con mắt ti hí cũng phải trợn to như mắt cá nóc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.