Chương 258: LÝ KIỀU KIỀU SỐNG CHUNG VỚI NGƯỜI YÊU!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1266 chữ
- 2022-02-04 03:39:50
Khi nãy ở nhà họ Cố cô mới bị tẩy não một trận, cứ ngỡ rằng về đến nhà thì hai tai sẽ được thanh tịnh, không ngờ ở nhà còn có người chờ cô!
8Tô Hòa tỏ vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc nữa, ý nghĩa của cuộc sống là gì chứ?
Cô sợ rằng lời của bà cụ Lý lại gợi lên câu chuyện 3cho Miêu Xảo Trân và Lý Thục Phân nói nên vội vàng chuyển đề tài, vội hỏi:
Bà ngoại, đừng nói những chuyện không quan trọng này nữa, sắp đến Tết Đ9oan ngọ rồi, nhà mình chuẩn bị gì chưa?
Lý Thục Phân thấy sắc mặt khó coi của Miêu Xảo Trân, vội mở lời giải thích:
Kiều Kiều ở chung với người yêu trong tiệm! Bác con mới trách mắng vài câu con bé đã nháo loạn, ôm nửa số tiền của cửa tiệm không biết đi đâu rồi. Đã một tuần nay rồi cũng không chịu gọi một cuộc điện thoại về nhà, biển người mênh mông, con nói xem làm sao có thể tìm bây giờ?
Khi đó mẹ đi tìm con xem con có nghĩ được cách gì không nhưng lại không tìm được con nên đành đi báo cảnh sát, kết quả đồn cảnh sát không những không nhận chuyện này, còn phê bình giáo dục mẹ và bác con. Bác con tức giận, nói là không thèm để ý đến sống chết của Kiều Kiều nữa... Con bé chết tiệt kia cũng thật là, hôm nay đã là ngày thứ chín nó bỏ đi rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi, đúng là một con bé vô tâm.
Tô Hòa nghe mà khóe mắt co rút.
Miêu Xảo Trân tính tình nóng nảy, nghe xong những lời này của Tô Hòa liền bùng nổ:
Bác trách mắng cái gì? Bác trách con bé Lý Kiều Kiều đó không biết tính toán thôi! Bản thân nó không biết mình đến mức nào?
Một đứa con gái chưa học trung học, còn một người là sinh viên khoa Thương mại của Đại học Thủ đô, cháu nói xem hai người này có thể đứng cùng một chỗ không? Đúng! Con bé Lý Kiều Kiều đầu thai tốt, có một người chị họ bản lĩnh, nhưng vậy thì sao? Cuộc sống sau này nó phải trải qua với chồng của nó, cháu không thể mãi là chỗ dựa cho nó được! Cho dù chàng trai kia không ngại trình độ học vấn của con bé, nhưng người nhà của cậu ấy thì sao? Người ta khổ sở nuôi dạy được một sinh viên đại học, cuối cùng lại để một cô gái mù chữ chưa học trung học dụ dỗ đi. Nếu bác là mẹ của cậu thanh niên kia thì bác cũng không đồng ý!
Tô Hòa:
...
Chuyện tình chàng thư sinh yêu nàng hồ ly ư?
Miêu Xảo Trân lắc đầu:
Rất tốt, bố cháu, bác cháu và anh Kiến Thiết đều bận bịu ở cửa hàng, việc giặt giũ hôm nay đã tính toán từ trước, nếu không bác hoặc mẹ cháu cũng sẽ có một người đến cửa hàng làm việc.
Vậy bác còn tức giận điều gì? Kiếm được tiền còn tức giận, đúng là không hiểu...
Tô Hòa nhìn Miêu Xảo Trân với vẻ khó hiểu, đột nhiên nhận ra trong lời của Miêu Xảo Trân không nhắc một chữ nào về Lý Kiều Kiều, trong lòng cô chợt giật mình, vội hỏi:
Kiều Kiều đâu? Em ấy cũng không giúp một tay sao? Khi ấy chỉ có Kiều Kiều và anh Kiến Thiết cùng nhau khai trương và vận hành cửa hàng, dù bây giờ việc làm ăn coi như cũng khấm khá nhưng cũng có tận ba người, sao lại bận đến mức đó?
Nếu mọi người làm bánh ú nhớ làm nhiều thêm một chút, con muốn mang bánh ú tặng người ta, nhà ở t6hủ đô thì không tặng nữa, giống như nhà ở ngoại thành, nhưng nghiên cứu sinh chỗ con thế nào cũng phải tặng mỗi người hai cái. Mặc dù bánh ú không 5phải món ăn gì quá đặc biệt nhưng cũng đến Tết Đoan ngọ rồi, nhất định không ít người muốn ăn bánh ú, mọi người nhớ làm nhiều một chút, bánh ú gạo nếp nhân táo đỏ là được, nếu có cái gì mới thì mọi người cũng có thể thử một chút xem sao, đến khi đó đem đến cửa hàng của anh Kiến Thiết, không chừng lại có nhiều người mua bánh ú đấy!
Vừa nhắc đến của hàng của Lý Kiến Thiết, nụ cười của Miêu Xảo Trân lập tức trở nên ảm đạm.
Tô Hòa ngờ vực hỏi:
Bác, việc làm ăn ở cửa hàng của anh Kiến Thiết không ổn sao?
Đồng chí Lý Kiều Kiều này có bản lĩnh thật đấy!
Cô còn đang ngồi đây nghe mọi người giục cưới, người ta đã dùng bản lĩnh mình thông đồng với người khác rồi, đây là chuyện gì đây?
Tuổi Kiều Kiều cũng không còn bé nữa, ra ngoài ở hai ba năm, nếu thích hợp thì bàn chuyện cưới gả! Chẳng lẽ nhà mình lại không đủ cho con bé chút tiền hồi môn? Bác cũng thật là, vì chuyện này mà trách mắng em ấy ư?
Tô Hòa oán trách.
Cô vội đưa cốc nước đường bà cụ Lý pha cho mình cho Miêu Xảo Trân, an ủi:
Bác bớt giận đã, Kiều Kiều nhà chúng ta dù chưa từng đọc sách nhưng đầu óc đâu có kém, bây giờ chẳng qua là bác lo nghĩ quá thôi, vì chúng ta căn bản không biết có chuyện gì xảy ra! Ngộ nhỡ người nhà của chàng trai kia lại để ý Kiều Kiều thì sao? Sao bác không cho cậu ấy cơ hội giải thích, bây giờ hai người họ đang êm đẹp, kết quả bác lại chia rẽ uyên ương, Kiều Kiều không oán bác mới lạ đó?
Cha mẹ bình thường sẽ không đồng ý loại hôn sự không tương xứng này!
Miêu Xảo Trân nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Hòa lười tiếp tục tranh cãi với Miêu Xảo Trân về vấn đề không có ý nghĩa này, cô hỏi:
Bác biết chàng trai đó tên là gì không, cháu giúp bác đi hỏi thăm xem sao! Nhỡ đâu chàng trai ấy chính là mối lương duyên của Kiều Kiều mà lại bị bác một gậy đánh đứt thì xem bác sẽ nóng lòng thế nào! Đâu phải bác không biết tính Kiều Kiều cứng rắn bướng bỉnh? Bác lại ép con bé có nhà mà không về, cha mẹ cũng không nhận, cả đời lẻ loi một mình, nhìn người con bé thật lòng yêu thương kết hôn sinh con, bác có yên tâm không? Bác, bác rốt cuộc là mẹ ruột hay mẹ ghẻ vậy...
Miêu Xảo Trân bị hai ba câu của Tô Hòa chặn đứng, bà vừa vội vừa tức, rất sợ Lý Kiều Kiều không trở về nhận cha mẹ, tức đến phát khóc.
Lý Thục Phân vội nháy mắt với Tô Hòa, kéo tay cô đi ra ngoài nói:
Con đang làm gì đó? Làm vậy không phải đâm kim vào lòng bác con sao? Con mau nghĩ cách xem có thể tìm Kiều Kiều về không, một cô gái mang theo số tiền lớn như vậy một thân một mình, nhỡ đâu bị người ta cướp mất thì biết làm sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.