Chương 257: GIÁO SƯ TÔ, EM THẤY ANH CÓ THỂ KHÔNG?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1297 chữ
- 2022-02-04 03:39:52
Yêu cầu thứ nhất của Tô Hòa là có nhân phẩm tốt, tam quan không lệch lạc, Tần Nguyên thấy bản thân đạt điểm tuyệt đối. Anh là một8 người làm việc cho quốc gia, nếu nhân phẩm không tốt, tam quan bất chính thì rất khó để thông qua kiểm tra chính trị, huống hồ 3cho dù vượt qua kiểm tra chính trị thì cũng tuyệt đối không thể trở thành trưởng ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia.
<9br>Yêu cầu thứ hai của Tô Hòa, quan tâm cô, kiên nhẫn với cô, Tần Nguyên lại thấy yêu cầu này càng giống với mình, dẫu sao nếu k6hông phải có kiên nhẫn, sẵn lòng quan tâm Tô Hòa, đường đường là một trưởng ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia như anh sẽ 5không giống một người hầu nhỏ, Tô Hòa nói đi hướng đông, anh tuyệt đối sẽ không đi hướng tây... Ngoại trừ việc lắp đặt điện thoại!
Tô Hòa còn nói không yêu cầu là người quá đẹp trai, nhưng ít nhất không thể quá xấu xí. Tần Nguyên thấy mình không phải kiểu người quá mức đẹp trai nhưng tuyệt đối không hề xấu, thậm chí còn hơi dễ nhìn, ít nhất thì đẹp và anh tuấn hơn Cố Trường Tranh.
Còn yêu cầu cuối cùng của Tô Hòa, phải có một công việc đứng đắn vẻ vang, chẳng lẽ thân phận trưởng ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia còn chưa đủ vẻ vang sao?
Luật sư?
Tần Nguyên càng nghĩ càng tự tin, khi lòng tự tin của anh lên đến ngưỡng cao nhất, cuối cùng vẫn không kiềm chế được tâm tư xúc động, hỏi Tô Hòa:
Giáo sư Tô, em thấy anh thế nào?
Tô Hòa:
...
Sao vừa trốn được một người giới thiệu nhiệt tình lại xuất hiện thêm một người tự đề cử mình thế này?
Duyên với người khác phái của cô sao tự dưng lại tốt vậy?
Tô Hòa rất muốn trả lời Tần Nguyên một câu
Anh cũng chưa ra sao cả.
, nhưng nghĩ lại Tần Nguyên cũng là một nhân tài xuất chúng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đả kích Tần Nguyên mà còn cố gắng giải thích uyển chuyển:
Trưởng ban Tần, anh rất giỏi, cũng rất ưu tú nhưng vẫn kém tiêu chuẩn kén chồng trong lòng tôi một chút.
Trưởng ban Tần, anh là người rất thiết thực và vững vàng, cũng rất tài giỏi, nhưng vẫn thiếu một chút nhẫn nại, bền bỉ, một chút tỉ mỉ, cũng không đủ lãng mạn. Giống như việc khi đó tôi nhờ anh lắp đặt điện thoại, mối quan hệ ở thủ đô của tôi không rộng nên việc tìm người lắp đặt rất tốn sức. Thế nên tôi mới nghĩ đến việc làm phiền anh, mà anh lại cứ lập lờ không rõ ràng khiến tôi phải chờ rất nhiều ngày. Anh nên biết vì chuyện này mà anh mất rất nhiều điểm trong mắt tôi...
Tô Hòa nói rất rõ ràng, còn thiếu điều nói thẳng với Tần Nguyên rằng
Hai chúng ta không hợp
thôi, nhưng người đàn ông thẳng thắn cứng rắn như Tần Nguyên rõ ràng không hề nhận ra ý này của Tô Hòa, anh ảo não vỗ đầu rồi tội nghiệp nói:
Chuyên gia Tô, Giáo sư Tô, em hãy rộng lượng cho anh thêm một cơ hội đi! Lúc trước là anh sai nhưng sau này nhất định anh sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, anh biết em vẫn còn phòng ở Thanh Đại và Đại học Thủ đô, hôm nay anh sẽ đưa người đến và lắp đặt điện thoại, em thấy có được không?
Tô Hòa há mồm trợn mắt, sao Tần Nguyên lại không đi theo lẽ thông thường vậy?
Một lời tỏ tình tốt đẹp là thế lại bị nói như một viên tướng đang báo cáo với cấp trên, khiến người nghe cũng cảm thấy khó chịu!
...
Một bữa cơm đầy bất ngờ và trắc trở, nhưng với nước cờ nhanh trí của Tô Hòa, cuối cùng cũng ăn xong.
Nếu thân phận như vậy còn chưa đủ vẻ vang thì phải làm gì đây?
Đi làm một giáo sư đại học giống Tô Hòa?
Hay là làm bác sĩ?
Người bình thường khi nghe ý cự tuyệt rõ ràng như thế chẳng phải sẽ nói một tiếng
xin lỗi
rồi biết khó mà lui sao?
Ai ngờ biểu hiện của Tần Nguyên lại không như vậy, anh hết sức thành khẩn nói:
Giáo sư Tô, em nói anh làm việc thiết thực và vững vàng, đây là vinh hạnh của anh, anh sẽ tiếp tục phát huy. Em nói anh thiếu nhẫn nại, bền lòng và tỉ mỉ, anh thấy đây chỉ là hiểu lầm thôi, có lỗi phải sửa, không lỗi cũng cần cố gắng thêm, anh nhất định sẽ cố gắng hướng đến yêu cầu của em! Còn việc lãng mạn, anh nghe nói nước P là nơi lãng mạn nhất thế giới, vừa hay anh có một người bạn ở nước P, anh sẽ cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ anh ấy, lần sau gặp lại, anh nhất định sẽ đạt đến tiêu chuẩn của em, hi vọng khi đó Giáo sư Tô sẽ không từ chối anh nữa!
Có vài lời càng nói càng khó, càng khiến người ta thấy lúng túng, chính là Tần Nguyên lúc này.
Khát khao trên mặt Tần Nguyên dần giảm bớt, anh không cam lòng hỏi:
Em có thể nói cho anh biết mình còn kém điểm nào không?
Tô Hòa:
...
Hôm nay đúng là không thể nào nói chuyện.
Mặc dù cô cũng không biết Tần Nguyên còn kém điểm nào, nhưng nếu anh đã hỏi, Tô Hòa chỉ có thể nhắm mắt trả lời bừa.
Khi lái xe ra khỏi đại viện Tử Kinh, Tô Hòa thầm cảnh cáo mình, từ nay về sau vẫn nên cố gắng hạn chế tham gia những bữa cơm như vậy thì hơn, gặp phải người thức thời thì tốt, nhưng lỡ lại gặp người cứ được đà lấn tới như Tần Nguyên, bạn đã đưa thang cho anh leo xuống, anh lại cứ như đấm vào cát mà hỏi đến cùng, một người cứ miệt mài truy đuổi như thế... cùng nhau ăn cơm rất khó chịu.
Điều duy nhất cô thấy may mắn chính là đã giao xong chuyện chế thuốc cho Cố Trường Tranh, có lẽ khi vừa bắt đầu cô vẫn cần để tâm một chút, chờ Cố Trường Tranh hoàn toàn vững tay, cô có thể an tâm làm chuyện của mình, chờ tiền vào túi là được rồi.
Tô Hòa lái xe quẹo tới quẹo lui trong thủ đô, nhanh chóng tìm thấy tứ hợp viện ở Thanh Đại, khi đó Lý Vệ Quân và Tô Kiến Quốc đã đi đến cửa hàng Quan Đông trên phố ăn vặt để hỗ trợ, trong nhà chỉ còn lại ba người phụ nữ, bà cụ Lý cầm giẻ lau lau đi lau lại trong ngoài, Miêu Xảo Trân và Lý Thục Phân ở trong sân giặt quần áo.
Từ xa Tô Hòa đã nghe thấy tiếng ầm ầm, cô dừng xe ngoài cửa, ngó vào nhìn, khá lắm, máy giặt cũng mua rồi.
Lý Thục Phân và Miêu Xảo Trân nghe thấy tiếng xe, đang nghĩ xem có phải Tô Hòa đến không thì thấy Tô Hòa ghé đầu vào cửa.
Con bé Hòa, hôm nay con rảnh rỗi hả? Mấy hôm trước đến nhà trọ tìm con cũng không gặp, lại vội vàng đi đâu không biết?
Lý Thục Phân tiện tay lấy quần áo trong máy giặt ra thả vào nước sạch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.