Chương 256: LÀM TỔN THƯƠNG LÒNG TỰ TRỌNG CỦA ĐÀN ÔNG TRONG THIÊN HẠ
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1325 chữ
- 2022-02-04 03:39:53
Nhưng hôm nay bà cụ Cố lại nhắc đến chuyện này, đột nhiên lập trường của Tô Hòa hơi dao động. Mặc dù cô không muốn kết hôn nhưng kh8ông có nghĩa là cô không muốn yêu đương, ngược lại, mấy ngàn năm ở trong núi Dược Vương, cô đã từ một kẻ nghèo hèn bước từng bước 3đi lên vị trí Dược Hoàng tài giỏi nhất, cắn răng chịu đựng bao khổ đau, trong quãng thời gian dài đằng đẵng đó cô cũng muốn tìm mộ9t người có thể cùng cô chia sẻ những hỉ nộ ái ố, có thể nắm tay nhau đi khắp thế gian, nhưng cô vẫn không tìm được.
Đại đa6 số đàn ông đều không lọt vào mắt cô.
Nhỏ tuổi hơn cô thì không ai có tu vi cao, mà tu vi cao hơn cô chính là mấy lão yêu 5quái sống ngàn năm, sao Tô Hòa có thể ra tay được?
Cố Trường Tranh không hiểu sao mình bị nhắc đến, mơ màng chưa hiểu gì. Trí nhớ của anh đã khôi phục, anh vẫn luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của Tô Hòa trong lòng, nhưng dẫu sao sau khi mất trí nhớ, anh bị khát vọng sống mãnh liệt thôi thúc làm mấy chuyện ngu xuẩn đó, bây giờ khi đứng trước mặt Tô Hòa vẫn thấy rất lúng túng, sao có thể có suy nghĩ ở bên cạnh cô được?
Tuy gương mặt xinh đẹp tuyệt thế của Giáo sư Tô đang ở trước mắt, vẻ đẹp động lòng người ấy không phải chỉ là một câu sáo rỗng, nhưng vẫn phải cân nhắc xem mình có xứng với người ta hay không chứ. Trước mặt một người phụ nữ xuất sắc như Giáo sư Tô, có mấy người đàn ông có thể tự tin ngẩng cao đầu?
Tình yêu khiến người ta mù quáng, may mắn là cảm xúc Cố Trường Tranh dành cho Tô Hòa vẫn ở trong phạm vi có thể kiềm chế được.
Tô Hòa tưởng đề tài này cứ cho qua như vậy, không ngờ Tần Nguyên đột nhiên đặt đũa xuống, đưa ánh mắt phức tạp nhìn cô, hỏi:
Vậy hình mẫu lý tưởng của chuyên gia Tô là gì? Có bản lĩnh giống như cô ư? Hay là uy phong mạnh mẽ? Hay lại là người có trí thông minh siêu phàm...
Giờ phút này ánh mắt của bố Cố và mẹ Cố cũng đặt lên người Tô Hòa.
Nhất là mẹ Cố, nội tâm bà Trần Lan Chi đang rất phức tạp, ban đầu bà còn lo lắng Tô Hòa đeo bám Cố Trường Tranh, bây giờ mới được bao lâu đâu chứ? Cùng lắm chỉ có mấy tháng mà đã biến thành bọn họ đưa con trai ra, kết quả lại bị người ta từ chối thẳng thừng, rơi vào tình thế lúng túng.
Tô Hòa nói một lượt, câu cuối cùng rất có lí, đến cả ông cụ Cố cũng không nhịn được muốn vỗ tay khen hay. Thế nhưng khi nghĩ đến lúc trước Tô Hòa bảo ông xen vào việc của người khác, ông cụ Cố đành kiềm chế đôi tay đang định rục rịch của mình lại, hừ lạnh một tiếng rồi làu bàu lẩm bẩm:
Coi như cháu còn chưa quá ngớ ngẩn...
Dưới gầm bàn, bà cụ Cố đá vào bắp chân ông cụ Cố một phát, đau đến mức ông cụ Cố phải nhe răng nhếch mép, dưới bàn cũng phát ra tiếng động rất lớn, cha Cố, mẹ Cố và Cố Trường Tranh đều yên lặng ăn cơm, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Hai ông bà đánh nhau, nên giúp ai đây?
Giúp ai thì cũng đắc tội với người còn lại!
Bà cụ Cố cũng nhận thấy hành động của mình là không ổn, đành gượng cười một tiếng, dùng đầu đũa khẽ gẩy gẩy tay Cố Trường Tranh đang gặm xương sườn, hỏi Tô Hòa:
Cháu thấy cháu trai bà thế nào? Mặc dù nó không có bản lĩnh như chuyên gia Tô nhưng tính tình rất tốt, sau này cháu nhất định không sợ bị nó bắt nạt, nếu cháu bắt nạt nó, cả nhà chúng ta đều vẫy cờ, vỗ tay cổ vũ. Cháu xem xét một chút xem, liệu hai đứa có thể không?
Tần Nguyên vừa gắp một miếng măng yêu thích trên đĩa, chuẩn bị ngắm nhìn dung nhan tuyệt vời của Giáo sư Tô, kết quả vừa nghe được bà cụ Cố nói vậy, nhất thời như nghẹn lại ở họng, trái tim treo lên đến cổ, vốn dĩ là một miếng măng tươi non lại bị nhét vào miệng đầy miễn cưỡng, không còn chút mùi vị nào.
Nghe xong lời của bà cụ Cố, Tô Hòa chỉ cảm thấy sấm sét đầy trời, cô đen mặt:
Ngài ghép cặp lung tung rồi. Cháu và Cố Trường Tranh căn bản không phải người cùng đường, sau này tốt nhất không nên nói đùa như vậy nữa. Tuổi tác của Cố Trường Tranh cũng không còn nhỏ, nhất định phải tìm đối tượng rồi, nếu lời này truyền đến vợ tương lai của anh ấy, bà Cố không lo rằng mình sẽ gây ra những điều không hay sao?
Sau khi nghe những lời cự tuyệt uyển chuyển này, mặc dù bà cụ Cố có tiếc nuối nhưng cũng phải tự mắng bản thân quá mơ tưởng hão huyền.
Một cô gái ưu tú như thế, cháu trai ngu ngốc nhút nhát nhà mình có thể xứng sao?
Kiếp này khác kiếp ở núi Dược Vương. Kiếp trước ở núi Dược Vương, dưới uy thế của cô nên không ai dám bàn luận sau lưng cô, cũng không ai có gan dám đoán ý cô, bởi những kẻ đó đều sợ không cẩn thận sẽ chọc giận cô, cuối cùng nhận hậu quả đầu rơi máu chảy, nhưng kiếp này thì khác, giết người là phạm pháp!
Huống chi, Tô Hòa cũng biết Lý Thục Phân, bà cụ Lý và Miêu Xảo Trân giục cô kết hôn sớm là do lo quãng đời sau này của cô phải cô đơn, khi về già không có ai kề cận, lớn tuổi vẫn phải tự lo cho bản thân. Bà cụ Cố nói vậy đa phần cũng là xuất phát từ lòng tốt, nếu không chẳng lẽ người ta lại ăn no rửng mỡ?
Cảm ơn bà đã quan tâm, nếu đã đến tuổi cưới gả đương nhiên cháu cũng để chuyện này trong lòng. Cho dù cháu không quan tâm đến thì cũng có người nhà để ý, chẳng bằng tự mình chủ động tìm một người, cho dù thật sự muốn kết hôn thì cũng phải chọn người hợp với mình chứ không phải nghe người khác nói ai xứng đáng để kết hôn. Nhưng cân nhắc thì cân nhắc, tạm thời trong một hai năm tới cháu sẽ không kết hôn, ít nhất cũng phải đợi thành phố Tương Lai đi vào nề nếp, hòn đá trong lòng này có thể đặt xuống, lúc ấy mới xem xét việc riêng trong gia đình.
Tô Hòa suy nghĩ một chút rồi trả lời:
Tôi cũng không có tiêu chuẩn gì đặc biệt, chỉ cần có nhân phẩm tốt, tam quan không lệch lạc, có kiên nhẫn và quan tâm tôi, không cần quá đẹp nhưng ít nhất không thể quá xấu xí, còn bản lĩnh... Tôi thấy muốn tìm được một người đàn ông có bản lĩnh cao hơn tôi hơi khó, vì vậy cũng không yêu cầu gì, chỉ cần có một công việc đứng đắn vẻ vang, còn về khả năng kiếm tiền thì tất nhiên tôi cũng không đòi hỏi gì, bản thân tôi có tiền, không cần dựa vào túi tiền của đàn ông để sống qua ngày.
Ông cụ Cố:
...
Bố Cố:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.