Chương 255: BÀ CỤ CỐ LÀM MAI


Tô Hòa cầm cây kìm rút bấc nến ra, chăm chú quan sát đánh giá đường vân trong cây nến, lát sau, cô bật cười nói:
Có lẽ ông Cố lo lắng quá r8ồi, một người làm việc đến cả giọt nước cũng không lọt, không để lại bất kì người nào, nếu nói theo kiểu tài giỏi, có thể thấy tâm cơ kẻ đó3 rất thâm trầm, lòng dạ quá sâu, còn nếu để nói trắng ra thì chính là kiểu người giấu tay làm chuyện xấu, còn Tạ Hoài Viễn lại là một người9 tự do. Sở dĩ số kiếp của nhà họ Tạ đã hết mà Tạ Hoài Viễn vẫn giữ được mình, nói không chừng là vì khi nhà họ Tạ muốn chơi trò ném đá giấu6 tay, Tạ Hoài Viễn đã khuyên can vài câu!


Ông cụ Cố có phần khó tiếp nhận những lời này.
Nhà họ Cố là một gia đình quyền quý, đồ ăn sao có thể kém được? Hơn nữa, mấy hôm trước Tô Hòa vừa phải dốc hết sức vào việc viết chương trình trí tuệ nhân tạo, các bữa ăn cũng chỉ giải quyết tạm bợ ở canteen Thanh Đại, vất vả lắm mới viết xong chương trình, cuối cùng vẫn còn chuyện như thế này chờ cô, đến khi cô giải quyết xong tất cả những chuyện này thì mới được thảnh thơi.

Cố Trường Tranh, anh để ý chuyện chế thuốc một chút, nhất định không được để xảy ra chuyện rắc rối! Đại đa số dược liệu trên đơn thuốc đó đều có thể mua được ở thành phố này, nhưng có một số loại là vị thuốc khan hiếm, tôi sẽ cung cấp cho anh, cứ ba ngày anh lại đến chỗ tôi lấy dược liệu là được, số dược liệu trong tay tôi không nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được trong mười ngày nửa tháng, nhưng rõ ràng chỉ ngần ấy thì không đủ, chờ sinh viên khoa Y của Đại học Thủ đô bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, tôi sẽ về tỉnh X một chuyến, tranh thủ tìm một vài loại dược liệu.
Tô Hòa vừa ăn vừa dặn dò.
Đồ ăn xong xuôi, ông cụ Cố, bà cụ Cố, bố Cố, mẹ Cố, Cố Trường Tranh và khách quý
Tần Nguyên
mà ông cụ Cố đặc biệt mời tới lần lượt ngồi xuống, để lại vị trí trên cùng cho Tô Hòa.
Tô Hòa cũng không khách sáo mà ngồi lên đó, vừa nói chuyện với ông cụ Cố vừa gắp đồ ăn.
Đũa trong tay ông cụ Cố khẽ run, miếng thịt vừa gắp lên rơi xuống quần áo ông, ông cũng không để ý chuyện này mà vội hỏi:
Đây là ý gì? Quan hệ ngoại giao giữa nước ta và nước Y rất tốt, cháu làm vậy không sợ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước sao?


Ai bảo phái viên nước Y trú tại cảng Thanh Châu dám mơ tưởng đơn thuốc của cháu chứ? Trên Nhật báo Nhân dân bản quốc tế cháu đã nói rất rõ ràng, sao bọn họ lại không thấy chứ, dù sao cũng có nhiều nước muốn mua thuốc như vậy, tội gì cháu phải rước bực vào người. Nếu các nhà y dược học của nước Y không muốn bỏ tiền ra mua thuốc mà muốn nghiên cứu đơn thuốc của cháu để tiết kiệm tiền thì cứ xem họ nghiên cứu ra sao đi, dù thế nào cháu nói rồi, không bán là không bán, nếu ông Cố không dựa vào đơn thuốc của cháu để sản xuất thì muốn bán cho ai cháu cũng không quản.

Trước ánh mắt cười như không cười của Tô Hòa, da đầu ông cụ Cố khẽ run lên, không cần nghĩ ngợi đã lập tức cự tuyệt, nhưng vẫn mở lời khuyên cô:
Ý ta không phải không đồng ý cho cháu mở cửa, tuy rằng chuyện làm ăn này là kiếm tiền nhưng có thể vừa kiếm tiền vừa thêm một vài điều kiện trên đó sẽ càng có lợi với đất nước, lại không ảnh hưởng đến lợi ích của cháu, không phải đã tốt càng thêm tốt sao?

Tô Hòa khịt mũi khinh thường cách nói này, đáp lời:
Chuyện thành phố Tương Lai cháu tự lo được, cũng chưa cần đến ông Cố phải lãng phí tâm tư. Vậy đi, Cố Trường Tranh, sau này nếu Bộ Thương mại nhận đơn đặt hàng mới thì để họ trực tiếp đến tìm tôi, nếu tôi đồng ý, anh hãy cung cấp thuốc cho họ, nếu tôi không đồng ý thì không cấp. Đúng rồi, nếu bên phía nước Y muốn mua thì nhất định không bán cho họ, lập tức từ chối!

Cố Trường Tranh vội đồng ý, hỏi Tô Hòa:
Còn vấn đề bên phía Bộ Thương mại...


Chỉ cần họ không trả giá, bất kể nước nào cũng được, chúng ta chỉ là người làm ăn, có thể kiếm tiền thì sẽ bán!
Tô Hòa cắn một miếng thịt, hương vị rất ngon.
Trong suy nghĩ của ông, nhà họ Tạ5 chính là hang ổ của hồ ly, quanh năm trốn ở quân khu Tây Nam nghĩ ra những chuyện xấu xa, hồ ly lớn sinh ra hồ ly nhỏ, có thể là người không gian xảo sao? Nhưng nếu Tô Hòa đã nói vậy, ông cũng đành bỏ qua.
Ông không tin, cả nhà họ Tạ đã sụp đổ, chỉ còn một mình Tạ Hoài Viễn mà có thể hồi sinh.
Ông cụ Cố không nhịn được mà lải nhải bên tai Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, cháu không thể làm thế được, chúng ta vẫn cần nhìn trên lập trường chính trị một chút...

Tô Hòa rất sợ ông cụ Cố lại nói với cô một loạt đạo lí tẩy não, lập tức đáp lời:
Lập trường chính trị có thể giúp cháu che được tòa nhà chọc trời của thành phố Tương Lai không? Thay vì nhắc cháu chú trọng đến lập trường chính trị, ông Cố hãy giúp cháu nghĩ cách tìm tài trợ cho việc xây dựng thành phố Tương Lai đi.

Ông cụ Cố bị Tô Hòa chọc cho tức chết, ý Tô Hòa rõ ràng chính là cô có bản lĩnh tạo ra đơn thuốc, đâu đến lượt một người ngoài như ông xen vào việc của người khác.
Rõ ràng ôm một bụng tức giận nhưng ông lại không dám đắc tội Tô Hòa, ông cụ Cố chỉ đành nuốt bụng tức này xuống, bấm bụng ăn cho xong bữa cơm này.
Tần Nguyên thấy vậy vội giảng hòa:
Chuyên gia Tô, cho dù chúng ta không bán nhưng nước Y muốn mua thì có thể tốn thêm chút tiền mua lại từ nước khác, đến lúc đó cô định xử lí thế nào? Cho dù cô muốn trách cứ những nước khác thì cũng cần chứng cứ đúng không? Huống chi, nếu như người ta muốn âm thầm giao dịch thì sao chúng ta có thể tìm được chứng cứ?


Tô Hòa nhướng mày:
Anh cảm thấy chuyện này có thể giấu được tôi sao? Hoặc là nói, việc này tôi cần nói chuyện đúng sai phải trái sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.