Chương 26: CỐ TRƯỜNG TRANH BỊ LOẠI


Lúc đó, trưởng thôn đã nghe xong những lời bịa đặt mà đến quỷ cũng chẳng thèm tin của bà Tô, ví dụ như con trai cả không hiếu thu8ận với bà ta thế nào, con dâu cả ăn hiếp bà ta ra sao, cháu gái coi thường bà ta này nọ… Trưởng thôn cảm thấy, nếu ông còn không3 đi thì mí mắt ông đang dán ở trên trán sẽ không kéo xuống được nữa.


Bác gái Tô, nếu Kiến Quốc không hiếu thuận bác, vợ9 Kiến Quốc ức hiếp bác, con gái Kiến Quốc cũng coi thường bác, thì bác mau ký tờ giấy ra ở riêng, cắt đứt quan hệ này đi! Bác ng6hĩ mà xem, tuy Kiến Quốc nói là không nuôi bác, nhưng cậu ấy cũng không lấy bất cứ tài sản nào của bác cả. Bác có thể để hết tài5 sản lại cho Vệ Quốc và Chí Quốc. Ngày lễ ngày Tết, nhà Kiến Quốc cũng vẫn sẽ biếu bác ngần ấy thứ, mà bác lại chẳng phải bực bội vì nhìn thấy nhà bọn họ! Đây là chuyện tốt mà, mau ký đi! Bác nói căn nhà này có ma đúng không? Vậy thì tối nay dọn nhà luôn thôi, đừng để những thứ dơ bẩn trong nhà này hành hạ bác trai Tô và Chí Quốc, Vệ Quốc!

Trưởng Thôn thấy vẻ lo lắng của thím Thiết Trụ không giống giả vờ thì vội vàng chạy đến nhà Thiết Trụ. Sau khi đến đó, ông đã được chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời này cũng chẳng thể quên được - Lý Thiết Đản mặt mũi sưng vù như đầu heo đang ngồi ở trên người Lý Thiết Trụ nện bố mình liên hồi!
Không sai, đúng là nện!

Trưởng thôn, chú nhất định phải cứu tôi và Thiết Đản nhà tôi!

Thím Thiết Trụ vừa ăn phải một miệng tuyết, ngẩng đầu lên nhìn trưởng thôn, đập vào mắt bà ta là một mảng màu đỏ rực, khiến bà ta phải nhảy dựng lên, tránh ra xa.
Mấy chuyện quái quỷ gì thế này!
Ông vội vàng chạy qua nhà Tô Hòa để nhờ người sang giúp, nhưng lại nhớ tới chân Tô Kiến Quốc còn đang bị thương, Lý Thục Phân và Tô Hòa thì bận dọn nhà, ông đành phải dúi hai tờ giấy cho Lý Thục Phân, rồi vội vàng chạy đi gọi người đến giúp.
Bà Tô nghe vậy thì luôn miệng kêu phải, trong lúc ấm đầu, bà ta đã ấn dấu vân tay lên tờ giấy, rồi cầm lấy tay trưởng thôn căn dặn:
Trưởng thôn, bác cháu mình là hàng xóm, cháu nhất định phải phân xử cho bác! Nhất định phải bắt nhà thằng cả chuyển nhà trong tối nay, không thể để ông lão nhà bác và Chí Quốc, Vệ Quốc phải chịu khổ được!

Trưởng thôn vâng dạ liên hồi, nhét mảnh giấy được gấp làm đôi vào trong túi, nói thêm mấy câu vớ vẩn trái lương tâm nữa rồi mới đi ra khỏi nhà mới của nhà họ Tô.
Trưởng thôn vội vàng kéo quần lên, buộc trên eo thành một nút chết, lại nhìn xung quanh một lượt thấy không có ai thì mới yên lòng, đen mặt hỏi thím Thiết Trụ:
Nhà chị lại có chuyện gì thế? Ban nãy vẫn còn bình thường cơ mà!

Thím Thiết Trụ nước mắt nước mũi ròng ròng, kêu khóc:
Trưởng Thôn à, Lý Thiết Trụ điên rồi. Ông ấy định đánh chết hai mẹ con tôi! Tôi vừa mới chạy trốn ra được đấy, bây giờ Thiết Đản vẫn đang bị bố nó đè dưới đất đánh kìa! Chúng ta phải đi mau lên, nếu không tôi sợ Thiết Đản nhà tôi sẽ bị đánh chết mất!

Thím Thiết Trụ ngẩn ra, đi đến bên Lý Thiết Trụ như một cái xác không hồn, dùng vẻ mặt chết lặng lau mặt cho ông ta. Khi thấy vết thương trên mặt Lý Thiết Trụ vẫn còn rướm máu, bà ta trợn mắt ngất xỉu đi.
Trưởng thôn tức đến mức phổi muốn nổ tung luôn!
Thím Thiết Trụ khúm núm đi lấy dây thừng, nhìn trưởng thôn trói Lý Thiết Đản như trói một tên trộm, bà vội vàng bưng một chậu nước ấm đến, nhúng khăn mặt vào trong chậu, định lau mặt cho Lý Thiết Đản.
Trưởng thôn thấy vậy thì máu nóng trong người xông thẳng lên não, ông chạy tới quát ầm lên với vợ Thiết Trụ:
Chị mù đấy à? Chồng chị bị đánh đến mức không động đậy được, mà chị còn đi lo cho cái thằng con bất hiếu này à?


Tô Hòa bỏ chỗ thịt kho cuối cùng đã để nguội vào trong lồng hấp, thò đầu ra hỏi Lý Thục Phân:
Mẹ, trưởng thôn đến đây làm gì thế? Mình bảo là dọn nhà xong sẽ mời họ qua ăn cơm tân gia rồi mà?

Lý Thiết Đản dùng chiếc ghế gỗ trong tay đánh Thiết Trụ máu me đầy người, mà Thiết Trụ thì nằm đơ trên mặt đất, không hề động đậy, dường như đã tắt thở.
Trưởng thôn sợ gần chết, đạp cửa ra, nhân lúc Lý Thiết Đản không chú ý, tránh khỏi phạm vi của chiếc ghế trong tay cậu ta, bẻ ngoặt hai tay Lý Thiết Đản ra sau lưng rồi quát lên với vợ Thiết Trụ:
Chị còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tìm sợi dây thừng đến đây, thằng nhãi này nhà chị dám đánh cả bố mình, chắc chắn là bị điên rồi! Phải mau trói nó lại, nếu không Thiết Trụ sẽ bị đánh chết mất!

Đứng ở trước cửa nhà họ Tô, trưởng thôn quay đầu lại nhìn cái cổng oai vệ của căn nhà mới, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nét mặt nặng nề:
Căn nhà này đúng là có vấn đề! Rõ ràng trong nhà đốt lửa, thế mà còn lạnh hơn cả bên ngoài. Chẳng lẽ lại có ma thật?

Trưởng thôn vừa đi vừa suy nghĩ, mới đi được vài bước đã thấy một bà thím tóc tai bù xù, hai mắt sáng như đèn pha bổ nhào về phía mình, ông ta sợ đến mức phải lùi lại mấy bước liền. Không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào mà bà thím tóc tai bù xù kia chạy đến bên cạnh ông thì bị sẩy chân, thế là quỳ rạp ở trước mặt ông, tiện thể còn kéo luôn cả chiếc quần bông mặc ở bên ngoài của ông xuống, để lộ ra chiếc quần đùi màu đỏ hợp với mệnh của ông ở trong cùng.
Lý Thục Phân trề môi chỉ sang nhà bên cạnh, nói thầm:
Nhà chú Thiết Trụ con xảy ra chuyện, trưởng thôn đang bận giải quyết ở bên đó! Thịt kho xong chưa? Nếu kho xong rồi thì để Tuyết Lai trông, con đi vào dọn đồ với mẹ đi, một mình mẹ không dọn hết được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.