Chương 25: ĐỨA CON BẤT HIẾU


Hương thịt kho nhà họ Tô bay khắp hơn nửa thôn. Người lớn kiếm chế được, ít nhiều còn quản được chân mình, không cho mình đi theo mùi thơm đ8ến cửa ăn chực. Thế nhưng đám trẻ lại không kiềm chế được. Chúng đi gọi đám bạn cùng nhau chạy đến căn nhà rách nát của Tô Kiến Quốc.
<3br>Bọn trẻ không có gan đi vào nhà người khác xin thịt để ăn, chỉ dám ngồi chồm hỗm ở góc tường. Thi thoảng, chúng hít một hơi thật sâu, tr9ên mặt viết đầy hai chữ
thỏa mãn
như nuốt được tiên đan, vẻ mặt ngây ngất như lúc nào cũng có thể lập tức phi thăng.

Ngoài đám nh6ỏ ở ngoài, trên tường nhà họ Tô còn có mấy con mèo gầy trơ xương và mấy con chó mắt lấm lét.
Thiết Trụ thẳng tay tát một cái khiến Lý Thiết Đản ngã lăn ra đất. Ông ta trừng đôi mắt say rượu tức giận mắng:
Ông đây cho mày ăn ,cho mày uống, bây giờ lại nói sống không có ý nghĩa? Mày muốn ăn thịt thì tự mình kiếm tiền mua mà ăn. Lúc tao bằng tuổi mày, tao đã sớm đi làm rồi đấy. Còn mày thì sao?


Học hành cũng không học nên hồn, làm ruộng cũng chẳng ra gì! Mỏ than trên thị trấn đang tuyển công nhân, ông bảo mày chú ý chuẩn bị, cố gắng để làm công nhân mỏ than, ăn cơm nhà nước. Nhưng mày đã làm gì? Phía tây thôn có bà còn tìm được việc làm trong mỏ than, còn mày thì lại ỉu xìu trở về. Công việc một tháng bốn tờ đại đoàn kết dễ tìm lắm à? Sống được thì sống, nếu mày thấy không chịu được khổ thì tao cho mày ra ở riêng, cút ra ngoài tự lo cho cái thân mày!

Thím Thiết Trụ chọc tay chồng, đảo mắt mấy vòng, đề nghị:
Bố nó này, ông nói tôi mà mặt dày qua nhà tìm vợ Kiến Quốc xin thịt, liệu vợ Kiến Quốc có cho không nhỉ? Nếu có thể xin một bát nhỏ thôi thì nhà mình cũng đỡ cơn thèm thịt. Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, ăn mấy miếng thịt nhà chị ta cũng không quá đáng.

Thiết Trụ buồn bực uống hợp rượu, mắng vợ:
Bớt ra ngoài tự chuốc nhục đi. Bà thấy lấy được hai cái sủi cảo thịt trong bát cơm nhà người ta là hay lắm à? Mặt mũi ông đây bị bà ném hết rồi! Ngoan ngoãn mà ngồi ăn cơm đi!

Thiết Trụ tức hộc máu mắng:
Bà là đồ gây chuyện! Con trai tôi đang yên lành bị bà dạy thành đứa vô tích sự như này à? Sao? Tiền ông đây kiếm được không đủ để bà được ăn thịt? Bà muốn tái giá đúng không? Cả ngày không chịu chăm nom sinh hoạt của gia đình, chỉ biết so bì với nhà này nhà kia!


Bà chỉ nhìn nhà Tô Kiến Quốc có thịt ăn mà không nhìn xem nhà người ta có con kim phượng hoàng bản lĩnh? Bà giỏi thì sinh một con kim phượng hoàng đi, không sinh được thì đừng than ngắn thở dài! Bây giờ nhìn cuộc sống nhà người ta mà đỏ mắt, sau này con bé Hòa sẽ đưa bố mẹ nó đi tỉnh thành, đi thủ đô sống thì bà đố kỵ đến chết à?

Trong nháy mắt, Lý Thiết Đản bị mắng liền như quả bóng xịt. Cậu ta vội nhìn sang mẹ mình cầu trợ giúp nhưng không ngờ ánh mắt này của cậu ta lại hại thím Thiết Trụ đến là thảm.
Vợ chồng già sống với nhau nhiều năm, sao Thiết Trụ không biết tính tình vợ mình. Ông ta nhìn ánh mắt Lý Thiết Đản, nháy mắt đã hiểu, ngay lập tức tát thím Thiết Trụ suýt rụng răng cửa.
Thím Thiết Trụ bị mắng đến mất mặt, không cam lòng lau nước mắt làu nhàu:
Bà đây gả cho ông nhiều năm, đã bao giờ được thử miếng thịt thơm như vậy chứ? Nhà bên cạnh sáng ăn bánh nướng, trưa ăn sủi cảo, tối lại ăn thịt kho thơm phức. Nhà mình thì sao? Sáng cháo gạo lứt, bánh cao lương, trưa mì nấu cải trắng, tối lại ăn cháo gạo lứt, bánh cao lương! Ông xem, đều là người, so với ông thì Tô Kiến Quốc còn bị què hai chân, sao cuộc sống lại khác nhau một trời một vực như vậy?

Thím Thiết Trụ vừa khóc vừa nháy mắt ra hiệu với Lý Thiết Đản. Lý Thiết Đản hiểu ý, buông đũa đặt mạnh lên bát, vẻ mặt buồn bực nói:
Thứ này ăn được sao? Người ta ăn thịt thơm phức như vậy, nhà mình đến canh thịt cũng không có để uống. Sống như này còn có nghĩa gì nữa!

Tô Hòa đã dùng hành động chứng minh cho câu
nồi sau càng thơm hơn nồi trước
. Khi cô kho xong mấy cân thịt lợn rừng, sân nhà cô đã bị đám trẻ và đám chó mèo vây quanh, ngay cả sân nhà thím Thiết Trụ cũng có không ít người đang đứng.
Thím Thiết Trụ ngồi trong phòng, hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng nhét một miếng bánh cao lương vào miệng, cố gắng thôi miên mình đang ăn thịt kho thơm phức. Đáng tiếc, trong lòng bà ta nghĩ thì đẹp nhưng vị giác sẽ không lừa người. Miếng bánh cao lương như sáp suýt thì khiến bà ta nghẹn!
So với hàng xóm người ta ăn thịt kho, thứ này rõ ràng là không phải cho người ăn!
Đáng ra nhà bà ta phải sống tốt hơn nhà Tô Kiến Quốc mới đúng. Dù sao chồng bà Thiết Trụ và cậu con trai Thiết Đản đều là lao động cường tráng. Quanh năm suốt tháng nhà bà ta không lo ăn không lo mặc, nhưng cũng chưa từng được ăn món thịt kho thơm phức như vậy, chỉ ngửi mùi hương cũng cảm thấy mình sống uổng phí hơn nửa đời người!
Mặt Tô Hòa đen lại, bưng đĩa thịt vào 5giữa bếp, đóng cửa lại. Sau đó cô đặt đĩa sứ đặt dưới cửa sổ, giao trách nhiệm bảo vệ đĩa thịt kho cho Cố Trường Tranh, còn cô chuẩn bị kho chỗ thịt còn lại.
Tuy hương vị nước kho khác xa trong trí nhớ cô nhưng do trong chốc lát không tìm được đầy đủ gia vị, Tô Hòa chỉ có thể dùng nước kho lúc trước để kho tiếp, tiện thể thêm ít đường vào nước kho thịt.
Thím Thiết Trụ không dám ho he. Mấy năm trước, không ít lần bà ta cười nhạo chuyện Lý Thục Phân không sinh được con trai. Nhưng bây giờ một mình con gái người ta hơn cả tám đứa con trai bà ta sinh ra, khiến bà ta phải câm nín.


Sinh kim phượng hoàng thì sao? Sau này vẫn chẳng lợi cho nhà khác đấy thôi? Thời điểm quan trọng phải trông cậy vào con trai. Ông định chờ con gái con rể chăm ông lúc tuổi già chắc?
Thím Thiết Trụ bưng mặt sưng tấy không cam lòng cãi lại.

Lý Thiết Đản mạnh miệng hùa theo:
Đúng đó! Ông còn dám đánh tôi, sau này đừng hòng tôi chăm ông lúc già. Chờ ông chết tôi trực tiếp dùng chiếu quấn lại rồi ném lên núi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.