Chương 24: MỘT BÁT ĐÂU ĐỦ ĂN!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1186 chữ
- 2021-12-31 05:36:56
Cuối cùng, Lý Thục Phân cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Hòa. Trong lòng bà thở phào một hơi, nói với Tô Hòa:
Trước tiên, con với Tuy8ết Lai ở bếp trông nồi thịt. Mẹ đi thu dọn đồ đạc. Chắc là lát nữa nhà bà nội con sẽ chuyển tới.
Lý Thục Phân hừng hực trở lại3 phòng Tô Kiến Quốc dưỡng bệnh. Trong chốc lát, giọng nói to của bà truyền tới bếp:
Kiến Quốc, ông còn nhớ lúc tôi gả tới đây, tôi có 9mang một lá bùa trấn trạch không? Tôi nghe người trong thôn nói bên nhà mới bị quỷ quấy phá. Lúc chuyển đến chúng ta mang bùa trấn trạc6h theo, không biết có giải quyết được không nhỉ?
Tô Kiến Quốc ho khan mấy tiếng:
Không phải mình cất trong rương sao? Mình tì5m dưới rương xem. Tôi nhớ, Tết năm ngoái còn nhìn thấy nó ở dưới túi vá màu xám của mình ấy!
Bốp...
Tay trái không hề do dự mà đánh lên tay phải. Ngón tay trắng nõn lúc đầu nhanh chóng xuất hiện vết đỏ. Tô Hòa khống chế dược linh trong cơ thể tuần hoàn qua chỗ kinh mạch chưa thông kia không dưới trăm lần, trên vùng da kia liền xuất hiện vết máu bầm.
Máu bầm là vật cản trong kinh mạch. Chờ máu bầm biến mất hoàn toàn, kinh mạch cũng sẽ thông.
Lần thứ ba dựng linh…
Lần thứ ba dựng linh thất bại.
Cứ thế lặp lại mấy chục lần, nhìn những hạt giống bị dựng linh thất bại chất thành đống, cuối cùng Tô Hòa cũng phát hiện lý do dựng linh thất bại - trên ngón tay cô có một chỗ kinh mạch không thông. Dược linh vận chuyển qua chỗ kinh mạch đó một hai lần còn ổn. Nhưng vận chuyển nhiều lần, dược linh đi qua chỗ đó sẽ bị tắc nghẽn, thậm chí cảm thấy mất hết sức lực.
Nếu gặp phải đan độc có độc tính cực mạnh hoặc loại độc lạ thì cần dùng giải độc thảo phối với một vài loại thảo dược khác luyện thành giải độc đan.
Đan độc: Bệnh viêm quầng là một bệnh nhiễm khuẩn da và dưới da với chủng Str.pyogenes tăng độc tố. Trước đây, bệnh này hay gặp và tử vong cao kể cả khi nằm viện.
Với kiến thức mà Tô Hòa học được ở núi Dược Vương, trong thiên hạ này không có loại độc nào mà giải độc thảo không giải được!
Tô Hòa tận dụng cơ hội, lấy hạt giống cây ngô chắc mẩy từ trong túi ra, ý nghĩ xoay chuyển, dược linh liền xuyên vào trong hạt giống, khắc từng đường vân. Cho đến khi một đường vân
Móc
cuối cùng kết nối xong với đường vân đầu, Tô Hòa mới yên lòng. Cô nhìn ánh lam bao trùm trên hạt giống, khóe miệng nhếch lên.
Sau khi hạt giống cây ngô được
dựng linh thuật
cải tạo thành hạt giống giải độc thảo, có thể giải trăm độc thì mọi thứ đều đáng giá.
Giải độc thảo là linh dược mà tu sĩ núi Dược Vương cần hái khi ra ngoài hái thuốc. Dù tu sĩ gặp phải hoa độc, cỏ độc hay rắn độc, trùng độc hoặc một con dị thú kịch độc, nếu có một gốc giải độc thảo để dùng thì tính mạng có thể được giữ.
Tô Hòa cười lấy mấy cành củi khô cho vào bếp lò, dặn dò Cố Trường Tranh trông lửa. Cô về phòng xem mấy hạt giống cô mùa từ công ty sản xuất vật liệu hồi sáng.
Chủng loại hạt giống khá đơn giản, dùng thực linh thuật không có hiệu quả mấy, chỉ có dùng dựng linh thuật biến
từ không thành có
mới đạt tới mục đích của cô.
Tô Hòa hít sâu, nhặt một hạt ngô. Ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa tay phải cầm lấy. Cô vừa nhắm mắt lẩm nhẩm chú ngữ dựng linh thuật, vừa điều động dược linh trong cơ thể không ngừng khắc họa hoa văn trên hạt giống cây ngô.
Đối với tu sĩ có tu vi trong người, dựng linh thuật chỉ là một loại pháp thuật vô cùng đơn giản. Nhưng với một người mất hết tu vi như Tô Hòa mà nói, vì dựng linh cho hạt giống ngô thì cô phải vô cùng tập trung, chỉ sợ chỗ nào xuất hiện sơ suất.
Cũng may mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi. Chỉ còn một đường vân cuối cùng sắp khắc họa xong thì một lần dựng linh sẽ kết thúc, ai ngờ ngón trỏ Tô Hòa mất cảm giác, quá trình dựng linh bị gián đoạn. Ánh sáng yếu ớt trên hạt giống ngô biến mất.
Tô Hòa nhìn chăm chú hạt giống ngô một lúc lâu. Cuối cùng, cô nhìn thấy dáng vẻ của Tử Dương Thảo trên đó thì trong mắt lộ rõ thất vọng.
Tô Hòa để giải độc thảo qua một bên. Cô nhắm mắt cẩn thận hồi tưởng lại thứ mà cô cảm nhận và lĩnh hội được được trong lúc dựng linh. Sau khi nhớ được tỉ mỉ, cô lập tức lấy bút máy, vẽ lại văn lộ (hoa văn) được dược linh khắc họa trên hạt giống cây ngô lên vở Hồng Kỳ.
Sau khi có giải độc thảo, Tô Hòa tiếp tục dựng linh ra Hắc Ngọc thảo và Thông Mạch miêu.
Sau khi ôn lại mấy lần văn lộ trên hạt giống giải độc thảo, Hắc Ngọc thảo và Thông Mạch miêu, Tô Hòa để vở xuống, tinh thần bị thu hút bởi mùi thịt thơm nức khắp nhà.
Cô vốn nghĩ rằng, lấy kiến thức và sự thuần thục của mình, dựng linh cho hạt giống ngô không phải chuyện gì khó. Ai ngờ, cô vừa bắt đầu đã bị giội một gáo nước lạnh.
Sau khi lấy lại sức, Tô Hòa bắt đầu dựng linh lần hai.
Lần thứ hai dựng linh thất bại.
Thơm quá đi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Hòa, cũng là phản ứng đầu tiên của không ít hàng xóm nhà họ Tô.
Tô Hòa chạy tới bếp, mở vung lên nhìn. Thịt lợn rừng ngấm nước kho thịt thành màu đỏ, mùi thịt thơm ngào ngạt theo hơi nước bay ra ngoài, bay qua khe cửa sổ ra ngoài.
Mắt Tô Hòa lóe sáng tinh ranh, cô nói với Cố Trường Tranh:
Anh đi mở cửa sổ đi. Thịt kho cần để nguội.
Thịt thơm như này, sao giấu trong nhà ngửi được! Cả thôn cùng được ngửi mới là chuyện tốt!
Tô Hòa lấy từ trong ngăn tủ ra một cái đĩa sứ to màu trắng có hoa văn hoa hồng, rửa sạch, dùng muôi lỗ sắt múc hết thịt kho trong nồi ra, để ráo nước thịt, xếp từng miếng thịt kho ngay ngắn chỉnh tề trên đĩa sứ. Cô gắp miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng nếm thử, khiến Cố Trường Tranh đứng bên cạnh nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.