Chương 23: QUYẾT ĐỊNH CỦA TÔ KIẾN QUỐC
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1257 chữ
- 2021-12-31 05:37:00
Tô Hòa rửa sạch thịt lợn rừng, cắt thành các miếng lớn nhỏ giống nhau, xếp chồng ngay ngắn vào cái đỉnh. Cô lấy ít gia vị ướp thị8t, vẫn cảm thấy không chắc chắn mà hỏi Lý Thục Phân:
Bố con sẽ ký thật sao?
Trong lòng Lý Thục Phân không chắc lắm. Nh3ưng vì muốn giữ con gái, bà cắn răng nói:
Ông ta thích ký hay không thì tùy. Nếu ông ta đồng ý ký, trước kia như thế nào thì vẫ9n sống như thế. Nhưng nếu ông ta không muốn ký thì hôm nay mẹ con mình dọn dẹp đồ đạc, về nhà bà ngoại ăn Tết!
Lý Thục Phân:
...
Bà không biết nên nói gì!
Tô Hòa đi vào phòng Tô Kiến Quốc đang dưỡng bệnh, thấy trưởng thôn và Tô Kiến Quốc đang nói chuyện thì im bặt đi. Cô nhíu mày hỏi Tô Kiến Quốc:
Trong nhà có tấm gỗ nào không? Tấm nào sạch sẽ một chút. Chân của ông bị thương, cần dùng tấm gỗ để cố định tránh bị lệch ra nhiều.
Con à, con đừng để ý đến ông ta, chờ cháu gái ông ta đi mua thuốc chữa chân cho ông ta đi!
Lý Thục Phân cố ý nói lẫy.
Tô Hòa lắc đầu, nghiêm túc nói:
Con nói rồi. Con sẽ giúp ông ta chữa khỏi chân, trả ơn dưỡng dục nhiều năm. Sau đó, đường ai nấy đi, không ai nợ ai nữa. Chờ sau khi con chữa khỏi chân ông ta, con sẽ không cần gọi ông ta là
bố
nữa.
Môi Tô Kiến Quốc ngập ngừng mấy lần, chỉ hướng phòng để đồ nói:
Trong phòng kia có vài cây gậy gỗ. Nếu không được thì con tìm nhà chú Thiết Trụ hỏi thử. Mấy năm trước, bố và chú Thiết Trụ của con cùng làm đồ dùng trong nhà, để dành được không ít gậy gỗ. Chắc chú ấy không đem nó làm củi đốt đâu.
Tô Hòa gật đầu, nhìn thoáng qua tờ cam kết trong tay trưởng thôn, trong lòng nghi hoặc, sao có hai tờ cam kết được nhỉ?
Tô Hòa g6ật đầu, để cái đỉnh đặt lên trên bếp ninh từ từ. Cô tính toán hôm nào đi lên huyện một chuyến. Tại Quỷ Kiến Sầu, cô không tìm đư5ợc dược liệu gì có thể chữa chân cho Tô Kiến Quốc nên phải đi lên huyện mua tại công ty dược.
Còn hạt giống mua từ công ty sản xuất vật tư, cô nhất định phải mau chóng thử dùng thuật nuôi linh dược và và thuật trồng linh dược thúc mầm xem sao. Nếu thúc mầm mà không thành những dược liệu trân quý như trên núi Dược Vương thì e là y thuật của cô coi như không có đất dụng võ.
Trưởng thôn nhìn Tô Kiến Quốc rưng rưng ký tên, trong lòng thở dài
mỗi nhà mỗi cảnh
. Ông cầm hai tờ cam kết đi ra ngoài, hướng vào bếp nói:
Vợ Kiến Quốc! Bây giờ tôi đi tới nhà bên kia một chuyến, mang hai tờ cam kết sang đó để bên kia ký. Mọi người dọn đồ đi. Lát nữa đợi trời tối cả nhà dọn khỏi nhà cũ.
Lý Thục Phân đi ra tiễn trưởng thôn, thuận tiện hỏi:
Trưởng thôn, không phải chỉ có một tờ cam kết về nhà đất sao? Sao trên tay ông có hai tờ?
Quỷ Kiến Sầu có ảo trận và trận vây hãm che chở. Nhiều năm như vậy mà không ai có thể đi vào đó. Mặc cho cỏ hoang mọc khắp nơi nhiều năm, độ phì nhiêu của đất đã được dưỡng tăng lên, dùng để trồng cây dược liệu không phải việc khó. Nếu muốn gây trồng linh thực dược thảo, cô sẽ bố trí một tụ linh trận trong Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu có ảo trận và trận vây hãm, người bên ngoài sẽ không vào được. Cô cũng không phải lo lắng chuyện dược liệu bị trộm.
Tô Hòa có vài dự tính. Cô mở nắp nồi, nhìn nước thịt dần có màu sắc liền thêm chút gia vị vào, nói với Lý Thục Phân:
Mẹ, mẹ rửa giúp con xương lợn rừng con vừa mới chặt với. Hôm nào con lên huyện tìm vài dược liệu cường gân bổ máu bổ xương nuôi tủy, kết hợp với xương lợn, hầm với nhau, sẽ có tác dụng hồi phục chân bị thương của bố.
Lý Thục Phân nghe Tô Hòa còn quan tâm đến Tô Kiến Quốc, trong lòng chua xót. So với con gái của bà, ông chồng bà thật chẳng ra gì!
Ngoài ra, Tô Hòa biết, cô phải nhanh chóng kiếm được một mảnh đất trồng dược liệu. Bằng không cho dù cô có ươm được mầm dược liệu mà không có đất trồng thì chẳng nhẽ cô lại trồng trong sân nhà mình chắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tô Hòa vẫn quyết định chọn trên Quỷ Kiến Sầu.
Nhìn Tô Hòa ra cửa, lúc này, trưởng thôn mới nghiêm mặt hỏi Tô Kiến Quốc:
Kiến Quốc, cậu quyết định thật rồi chứ? Nếu cậu thật sự phân nhà với bố mẹ cậu, về sau ngoại trừ lễ, Tết sẽ không qua lại nữa? Tôi sợ chuyện này truyền đi, trong thôn sẽ có người nói xấu...
Tô Kiến Quốc cười khổ:
Người trong thôn nói xấu thì có làm sao? Nếu tôi không hoàn toàn phân rõ với nhà bên kia, con gái tôi sẽ không cần tôi, vợ tôi cũng bỏ tôi.
Tôi suy nghĩ kỹ rồi. Mấy năm nay tôi thật khốn nạn. Trước khi kết hôn với Thục Phân, tôi kiếm được tiền luôn giao cho mẹ tôi giữ, mẹ tôi dùng tiền của tôi nuôi Chí Quốc và Vệ Quốc. Tôi nghĩ, dù sao cũng là em mình, tốn ít tiền cũng không sao. Sau khi kết hôn với Thục Phân, mặc dù cô ấy nói với tôi mấy lần, nhưng mẹ tôi luôn nói Thục Phân cố ý gây xích mích. Tôi cũng nghe theo mẹ mình, đối xử tệ bạc với Thục Phân, cũng đối xử tệ bạc với con gái tôi.
Con bé Hòa này nói không sai. Tôi luôn coi nhẹ những người cần quý trọng, rồi tiêu tiền vào những con người không đáng kia. Mẹ tôi nói với tôi, vợ có tốt mấy cũng chỉ là con gái của người ngoài, con gái của mình có tốt mấy cũng phải gả tới nhà khác. Chỉ có anh em ruột mới dựa vào được. Nhưng kết quả thế nào? Mấy người đó tiêu tiền của tôi nhiều năm như vậy, dùng tiền bồi thường của công ty vận chuyển hành khách cho tôi để xây nhà mới. Nhưng nhà đó đâu có phần của tôi. Tôi tàn phế cũng không có ai đến thăm hỏi. Chỉ có Thục Phân một mực trông nom chăm sóc kẻ tàn phế như tôi. Rốt cuộc ai là người thân, ai là người ngoài? Tôi không chỉ chân tôi què, mà trái tim cũng hỏng, mắt cũng mù luôn rồi...
Trưởng thôn vỗ trán nói:
Xem đầu óc của tôi này. Một tờ là Kiến Quốc viết thư ra ở riêng, muốn phân rõ quan hệ giữa nhà cô với nhà bên kia. Sau này trừ lễ, Tết ra sẽ không qua lại.
Lý Thục Phân hơi sửng sốt, bước chân dừng lại, trong mắt đầy kinh hãi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.