Chương 275: SÓNG GIÓ CỦA NHÀ HỌ CỐ
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1641 chữ
- 2022-02-04 03:40:18
Em hứa với anh cái gì?
Tô Hòa hỏi lại với vẻ mặt vô tội.
Mà Tần Nguyên lại sợ nhất là nghe được câu nói này!
Sáu chữ
em 8hứa với anh cái gì
kết hợp với giọng nói ẩn chứa sự nghi vấn nữa, không khác nào nói với Tần Nguyên là
em không hứa hẹn gì với anh cả
! 3
Tần Nguyên sống hơn hai mươi năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện mất mặt như thế này.
Khi thấy vẻ mặt vô tội của Tô Hòa thì Tần Nguyên tức giận tới mức tim gan đều xoắn hết lên, anh cố gắng bình tĩnh mà nói:
Lần trước em còn bảo ngày mai sẽ đi đăng ký cơ mà? Tới bây giờ đã là ngày thứ bao nhiêu rồi? Tô Hòa, có phải em muốn đổi ý, không muốn gả cho anh không?
Tô Hòa nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Mà cái thằng này còn ở lại nhà người ta không chịu đi, lúc nào cũng nói Tô Hòa là bạn gái của nó!
Mặc dù khi đó thằng con trai ngốc này mất trí nhớ, không nhớ được mình là ai, thế nhưng con người thường ở trong tình huống không biết cái gì thì mới có thể lựa chọn đúng theo nội tâm của bản thân, làm ra quyết định mà mình muốn nhất. Thế nhưng sau khi biết thân phận của bản thân, biết mình đang ở trong hoàn cảnh phức tạp như thế nào thì lời nói, hành động... rất nhiều thứ đều trở nên không thành thật.
...
Tô Hòa liếc xéo tới:
Hiện tại người lề mà lề mề là anh đó, nếu như anh muốn đổi ý thì cứ nói thẳng, bây giờ còn kịp đấy!
Tần Nguyên nào dám đổi ý chứ, có thể cưới được Tô Hòa thì anh cảm thấy chắc chắn đã được liệt tổ liệt tông nhà họ Tần phù hộ, đút lót Nguyệt Lão rồi, chưa biết chừng mộ tổ của nhà họ Tần vẫn đang bốc khói xanh lên đây!
Anh vội vàng nói:
Không không không không, anh đâu dám đổi ý chứ, đi đăng ký ngay thôi! Đi ngay bây giờ đi!
Trái tim anh lạnh lẽo, buốt giá như muốn đóng băng.
Thế nhưng Tần Nguyên cảm thấy mình vẫn còn hi vọng, nếu như Tô Hòa đổi9 ý thì tại sao lại không nói thẳng với anh, mà là chờ khi thiệp mời phát ra ngoài rồi mới nói?
Chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy thú vị thô6i sao?
Đồng chí Trần Lan Chi đi làm ở tòa soạn báo, từ khi thông báo tìm người với tiêu đề
Trường Tranh ơi, con đang ở đâu, mẹ nhớ con
được đăng công khai trên báo thì bà nổi tiếng. Tổng biên tập của tòa soạn báo chỉ định bà phụ trách biên soạn thông báo tìm người, cũng yêu cầu bà viết bài thông báo tìm người nào cũng phải làm người cảm động tới rơi lệ như bài báo mà bà viết ngày đó.
Thông báo tìm người ngày đó đã sắp trở thành một cây gai cắm vào lòng của bà, cho nên khi có được sự tin tưởng của Tổng biên tập cũng không làm bà vui vẻ, mà lại làm bà buồn rất lâu.
Trong thủ đô lớn như thế này, hàng ngày đều có rất nhiều đứa nhỏ, người già, vợ bị lạc... Người bình thường thì điều đầu tiên nghĩ tới chính là báo cảnh sát, sau đó tới tòa soạn báo đăng tin tìm người, người có tiền còn đi tới đài truyền hình phát một đoạn thông báo tìm người nữa.
Thú vị cái bóng ấy!
Thiệp mời đã được gửi đi, nếu như bây giờ lại tới nhà người ta lấy lại thiệp mời thì chẳng phải5 là để cho người ta cười rụng răng hay sao?
Đã sắp kết hôn, thế mà nữ chính của hôn lễ lại muốn hủy bỏ!
Tần Nguyên không nói thêm gì, kéo Tô Hòa vào nhà hàng Toàn Tụ Đức - nhà hàng sang trọng nhất thủ đô ăn một bữa. Hai người xem như là được ăn ngon, thế nhưng có người của nhà khác lại không cách nào nuốt xuống được – nhà họ Cố ở thủ đô.
Thiếp mời dành cho nhà họ Cố là do Tần Nguyên tự tay đưa tới, sau khi ông bà cụ nhận được thì khen ngợi Tần Nguyên liên tục, vừa nói Tần Nguyên có bản lĩnh, rồi sau đó lại mắng Cố Trường Tranh không biết trúng loại tà nào, không chịu đi gặp cô bạn gái do gia đình giới thiệu... Quan trọng là lúc đó Cố Trường Tranh vẫn đang ngồi trong phòng khách, cho nên khi nghe tới đó thì Tần Nguyên cũng hơi khó xử, vội vàng tìm một cái cớ để chuồn lẹ.
Ông bà cụ Cố thật sự vui mừng cho Tần Nguyên, bởi vì hiện tại Tô Hòa đã hấp dẫn sự chú ý của những người lãnh đạo cấp cao nhất. Hiện tại Tần Nguyên lại có thể lấy được Tô Hòa, nói không chừng Tần Nguyên sẽ khôi phục được vinh quang cho nhà họ Tần, thậm chí còn phát triển thêm nữa!
Ông cụ Cố còn không quên gọi điện cho con trai với con dâu, gọi cả hai người về đại viện Tử Kinh ăn cơm, tiện thể còn nhắc một câu:
Hai đứa đi về nhấc cái thằng con trai phiền phức của hai đứa đi đi, cả ngày đều lượn lờ trước mặt chúng ta với khuôn mặt lạnh tanh, nếu không biết thì người ta còn tưởng hai người già này nợ tiền nó, bị nó chặn cửa đòi nợ đây!
Bố của Cố Trường Tranh cũng không biết con trai mình làm sao, chỉ có thể dạ vâng liên tục, rồi nói đợi tan tầm thì trở về. Thế nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Trần Lan Chi có thể đoán được nguyên nhân đại khái!
Ngày xưa cái đứa con ngốc này gặp Tô Hòa trước!
Cô liếc nhìn về phía Tần Nguyên như muốn nói
nhóc, chú nghĩ quá nhiều
, rồi móc chìa khóa ra đi về phía phòng ở, lấy một quyển sổ hộ khẩu ở trong ngăn kéo ra, lại cầm thêm cả chứng nhận chuyên gia y học rồi đưa tất cả cho Tần Nguyên, giải thích:
Tại sao sức tưởng tượng của anh lại phong phú như vậy chứ? Ngay cả thiệp mời đều đã phát ra rồi, em muốn đổi ý là có thể đổi ý được ư? Không phải do hai ngày trước phải đi mua sắm mọi thứ cho nên mới không có thời gian sao? Hiện tại đang có thời gian, Cục Dân chính đã nghỉ chưa nhỉ? Nếu như Cục Dân chính còn chưa nghỉ thì hiện tại chúng ta đi đăng ký đi, để cho anh đỡ phải lo lắng, nghi ngờ lung tung!
Tin vui tới quá nhanh, như vòi rồng quét qua vậy!
Sắc mặt Tần Nguyên cực kỳ ngạc nhiên, hỏi Tô Hòa:
Thật chứ? Em không đổi ý à?
Tô Hòa thấy Tần Nguyên vui vẻ như một tên đần thì không nhịn được mà nghi ngờ:
Loại người này có thể xử lý công việc ở Ban tình hình đặc biệt sao? Hay là cái gọi là Ban điều tra tình hình đặc biệt chỉ là một chức vụ nhàn tản?
Tần Nguyên không có thuật đọc tâm, cho nên anh không biết Tô Hòa đang nghĩ cái gì, thế nhưng nếu anh có biết thì cũng không quan tâm lắm, dù sao cả hai sắp đăng ký kết hôn rồi, chẳng lẽ Tô Hòa còn có thể bay đi mất hay sao?
Tần Nguyên và Tô Hòa đi vào Cục Dân chính với tâm trạng vui vẻ, rồi sau một loạt quá trình rườm rà do nhân viên công tác nơi đó hướng dẫn thì cả hai đổi một bộ đồ đôi do cục dân chính đưa ra, rồi mỉm cười về phía máy ảnh, thế là một tấm ảnh ngập tràn sự yêu thương liền ra đời. Sau đó nhân viên còn cầm một con dấu đóng thẳng vào tờ giấy nhỏ màu đỏ, thế là việc đăng ký kết hôn đã hoàn thành!
Chỉ là một thông báo tìm người bình thường mà thôi, có thể hoa mỹ như thế nào nữa?
Khi đó, bà có thể viết ra bài viết
Trường Tranh ơi, con đang ở đâu, mẹ nhớ con
cảm động như vậy, làm cho người ta rơi lệ, phần lớn là do bị đời thực ảnh hưởng, do u buồn nên đã phát huy vượt qua bình thường, thế nhưng nếu để bà mỗi ngày đều viết thứ này thì trong lòng bà thật sự không muốn làm.
Nếu như bà có tài năng, tài hoa như vậy thì làm sao còn ở lại tòa soạn báo làm biên tập chứ? Bà đã trở thành một nhánh hoa trong giới văn học thủ đô, trở thành nữ tác giả nổi tiếng ở trong nước rồi!
Thế nhưng Tổng biên tập của tòa soạn báo thì luôn cho rằng bà có năng lực này, thế là tự ý cắt hết tất cả công việc hiện tại của bà, rồi yêu cầu bà tập trung vào việc viết thông báo tìm người, dù sao hiện tại rất nhiều người xem báo là muốn đọc được thông báo tìm người của bà!
Tâm trạng của Trần Lan Chi trở nên kém đi, chỉ có thể làm việc một cách qua loa, cho nên trên báo dần dần xuất hiện một loại
thông báo tìm người theo kiểu nhà họ Trần
, chỉ thay đổi tên người, chứ nội dung thì đều giống nhau!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.