Chương 276: BÀ CỤ CỐ NÓNG VỘI, NHANH MIỆNG


Sau khi viết lại tờ thông báo này một cách qua loa, mẹ Cố vội vàng vứt bản thảo cho biên tập cấp dưới của mình, sau đó chạy vội về đại v8iện Tử Kinh.

Tính chất công việc của Trần Lan Chi khác với chồng mình, muốn xin phép nghỉ cũng rất dễ dàng, không giống chồng m3ình, muốn xin nghỉ phép thực sự là khó hơn lên trời. Là một trong những trụ cột của tòa soạn báo, Trần Lan Chi có quyền tự thưởng cho m9ình một vài ngày nghỉ, thế nhưng vì tránh phiền phức, bà vẫn xin phép lãnh đạo cao nhất tòa soạn cho nghỉ, với lý do là
trong nhà có v6iệc
.
Nếu như bà dám sa thải mẹ Cố thật, mẹ Cố không chấp nhặt thì thôi, nếu để cho mẹ Cố không vui thì chỉ sợ cả tòa soạn báo đều không vui được nữa.
Người quản lý tòa soạn báo đã nhìn rõ chuyện này từ sớm, tâm trạng vẫn rất bình tĩnh nhấc ấm giữ nhiệt lên, hơi suy tư:
Về sau tìm một cơ hội để cho đồng chí Trần Lan Chi tăng tiến trong công việc, để cho bà ta làm một chức vụ nhàn tản, rồi để bà ta yên tâm dưỡng lão đi. Loại người không thể chọc vào này chỉ có thể làm như vậy.

Mẹ Cố trở về đại viện Tử Kinh với vẻ lo lắng, thì thấy được vẻ mặt hớn hở của ông bà cụ Cố, còn Cố Trường Tranh thì lại có vẻ ủ rũ cúi đầu.

Trường Tranh, trên đường về mẹ thấy siêu thị Ái Hoa đang tổ chức hoạt động đấy, con ra mua chút hoa quả về đây!
Mẹ Cố vừa gặp mặt đã sai Cố Trường Tranh đi rồi.
Cố Trường Tranh hơi sửng sốt rồi gật đầu đứng dậy với vẻ mặt chết lặng:
Dạ.

Sau khi nói xong thì anh không nói thêm gì nữa.

Dạo trước Trường Tranh kinh doanh, đi tới Long Thành thì bị người ta đánh cướp, khi đó nó được Giáo sư Tô cứu. Mà lúc đó Giáo sư Tô vẫn chỉ là một sinh viên của trường đại học Long Thành, mấy chuyện này hai người cũng đã biết rồi đúng không? Thế nhưng có một vài chuyện mà hai người không biết, đó là...

Khi nói tới chuyện này, mẹ Cố cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Bà cụ Cố là một người hơi thiếu kiên nhẫn, bà cụ dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn Trần Lan Chi, cũng thúc giục:
Đó là cái gì nữa? Con nói nhanh lên! Đừng có mà làm như vậy đối với hai người già chúng ta chứ!

Mẹ Cố uống một ngụm nước rồi nói:
Trong thời gian đó, Trường Tranh mất trí nhớ mà, ở Long Thành chưa quen biết ai thì lại được Giáo sư Tô nhặt về. Gặp ai cũng nói Giáo sư Tô là bạn gái của nó, lúc trước còn ở nhờ nhà Giáo sư Tô, không muốn trở về nhà nữa. Theo con thấy thì Trường Tranh chắc chắn có cảm tình với Giáo sư Tô, thế nhưng nó lại luôn cảm thấy mình không xứng với người ta, cho nên không dám thổ lộ, chỉ có thể tương tư đơn phương... Có lẽ nó định chờ tới khi có được thành tích tốt khi xây dựng thành phố Tương Lai thì mới dám nói. Thế nhưng ai mà biết cái thằng nhóc Tần Nguyên kia lại ra tay nhanh như vậy chứ... Người trong lòng lại bị người khác cướp đi, hai người nói xem nó có thể vui vẻ được hay không?

Bà cụ Cố còn đang định nói
ở nhà vẫn có
, thì lại thấy mẹ Cố nháy mắt với mình, cho nên lại im lặng không nói nữa, chờ Cố Trường Tranh rời khỏi nơi đây rồi thì bà mới hỏi:
Có phải con muốn nói điều gì đó với mẹ không, Lan Chi?

Sau khi thấy Cố Trường Tranh thật sự đi rồi thì mẹ Cố mới ngồi vào bàn trà, cầm thiếp mời mà Tần Nguyên đưa tới nhà họ Cố lên, vừa xem vừa thở dài:
Aiz, bố, mẹ, hôm nay con sẽ nói một vài chuyện mà hai người còn chưa biết... Thật ra thì Trường Tranh thích Giáo sư Tô.

Ông cụ Cố nhíu mày lại, trầm giọng hỏi mẹ Cố:
Cho nên ý của con là, Trường Tranh cũng thích Giáo sư Tô?

Mẹ Cố gật đầu.
Mặc dù lãnh đạo tòa soạn cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng bà cũng biết chuyện viết văn này đều dựa vào
linh cảm
mà thôi, có muốn cũng không được. Khi trước mẹ Cố có thể viết được một bài cảm động như vậy đã là một chuyện rất hiếm có rồi, vẫn tốt hơn là không viết ra được bài nào.
Nếu như hiện tại mẹ Cố không viết thêm bài nào nữa cả, như vậy thì bà có thể sa thải mẹ Cố rồi đúng không?
Ông cụ Cố đang bưng chén trà thì dừng lại, sắc mặt lộ vẻ khó tin:
Con vừa nói vớ vẩn gì vậy? Nếu Trường Tranh thích Giáo sư Tô thì tại sao nó không nói?

Sau đó, mẹ Cố nói những chuyện đã xảy ra cho hai ông bà biết.
Lãnh đạo tòa soạn biết rõ thân phận thực sự của mẹ Cố cho nên đâu dám không đồng ý chứ. Mặt khác, người này cũng đã nghe 5được một vài chuyện về nhà họ Cố, cho nên không nói thêm cái gì cả mà ký ngay lên trên tờ đơn xin nghỉ phép của bà, rồi hỏi thăm bà với vẻ quan tâm:
Trong tòa soạn này cũng không có nhiều việc phải làm lắm, nếu như trong nhà có việc thì hãy tập trung xử lý những vấn đề đó trước đi! Đừng lo về việc tòa soạn thiếu người, cứ yên tâm giao hết mọi việc cho nhân viên làm đi.

Lãnh đạo của tòa soạn báo khá thất vọng với những bài viết gần đây của Trần Lan Chi, từ lúc đó tới giờ không được đọc thêm một bài nào tạo cho người ta cảm giác xúc động muốn khóc như bài viết
Trường Tranh ơi, con đang ở đâu, mẹ nhớ con
khi trước, mà hiện tại lại đọc được một series những bài viết y hệt nhau, làm cho bà cảm thấy rất khó chịu.
Bà cụ Cố cuống lên, dùng tay đập nhẹ cánh tay của ông cụ Cố, mắng:
Ông nói xem, ông đã làm cái gì kia chứ? Đang yên đang lành tự dưng lại giới thiệu Giáo sư Tô cho Tần Nguyên! Hiện tại thì hay rồi, lúc đầu có thể là cháu dâu của mình, thế mà lại bị ông chuyển thành con dâu nhà họ Tần luôn!


Ông cụ Cố phản bác ngay lập tức:
Điều này có thể trách tôi sao? Khi trước bà cũng muốn giới thiệu Giáo sư Tô cho Tần Nguyên lắm cơ mà! Tại sao bà không hỏi Giáo sư Tô xem con bé có thích Trường Tranh hay không chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.