Chương 281: MÓN QUÀ CỦA NỮ HOÀNG
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1383 chữ
- 2022-02-04 03:40:09
Tuy rằng Nữ hoàng nước Y không hiểu nhân viên Bộ Ngoại giao này đang nói gì nhưng có một vài ngôn ngữ không cần nghe cũng hiểu, ví8 dụ như ngôn ngữ cơ thể.
Thấy nhân viên kia gật đầu liên tục, Nữ hoàng nước Y đã đoán được mọi thứ, bà ta hít một hơi thậ3t sâu, vươn tay lật tới lật lui chiếc túi da màu trắng một lúc lâu, vốn dĩ bà ta định tìm một món trang sức bình thường rất thích9 đeo nhưng không ngờ lần này hơi vội vàng nên bà ta không chuẩn bị gì cả, trong thời khắc mấu chốt này mà một món trang sức làm q6uà tặng Tô Hòa cũng không có.
Nữ hoàng nước Y hỏi phiên dịch viên đi theo:
Ở nước Z, nếu muốn tham dự hôn lễ có cần phải5 tặng quà cho khách không?
Bà ta không rõ lắm về
văn hóa quà tặng
của nước Z nhưng cũng biết được vài thứ.
Đây chính là tiệc cưới của Tô Hòa đó!
Cơ bản là Tô Hòa cũng không ra tay, chỉ đưa ngón tay ra cách không điểm vào rốn của Vương Chí Minh một cái, cậu ấy bỗng cảm thấy thằng nhỏ của mình đã không còn cảm giác gì nữa cả, làm cho cậu ấy cảm thấy sợ hãi suýt tè ra quần. Cho nên mới có những hành động lấy lòng Tô Hòa khi nãy, mục đích của cậu ấy là làm Tô Hòa hài lòng, rồi để Tô Hòa giải đi pháp thuật vừa dùng trên người mình mà thôi.
Mà lúc này, Vương Chí Minh lại hơi thông cảm với Tần Nguyên, bạn nói xem cưới một người vợ tài giỏi như vậy về nhà, chẳng phải sau này sẽ nghe theo Tô Hòa hết à?
Ai cũng có thể nói lời hoa mỹ nhưng có phải thật sự vì công dân nước Y hay không thì không ai biết được.
Phiên dịch viên kia tuân lệnh, đi xe do Bộ Ngoại giao phái tới đến trung tâm mua sắm, mà Nữ hoàng nước Y lại dựa trên tiền đề của
ngoại giao thân thiện giữa hai quốc gia
, bắt nhân viên Bộ Ngoại giao phải đưa bà ta đến khách sạn Tô Hòa tổ chức lễ cưới - Khách sạn Nhân Dân!
Tuy khách sạn Nhân Dân đã được tu sửa lại nhìn rất oai phong nhưng dù sao cũng đã tu sửa từ hồi đầu xây dựng đất nước, sừng sững chịu bao sương gió suốt ba mươi năm nên nhìn có chút lụn bại.
Ban lãnh đạo cấp cao của quốc gia đều được sắp xếp vào phòng riêng, sau khi Tô Hòa và Tần Nguyên thực hiện các nghi lễ cơ bản thì đi kính rượu từng phòng, sau đó mới về lại sảnh khách bình thường, cảm ơn những người chúc mừng.
Tuy rằng kết hôn nhưng đây chỉ là một hành trình trong cuộc sống Tô Hòa mà thôi nên cô không hề phấn khích hay vui mừng, cô mỉm cười khiêm tốn mà kiêu ngạo, không hề có bất kỳ sự vênh váo hung hăng nào, giống như một đóa sen lặng lẽ nở rộ, đứng bên cạnh Tần Nguyên làm Tần Nguyên tự hào.
Lúc kính rượu đến bàn các giáo sư khoa Y Đại học Thủ Đô thì bỗng nhiên Vương Chí Minh - nhân viên của Ban điều tra tình hình đặc biệt lo lắng chạy đến, không nhìn Tần Nguyên lấy một lần mà trực tiếp chạy đến bên cạnh Tô Hòa, khom lưng cúi đầu hỏi:
Chị dâu, bên ngoài có một người phụ nữ người nước ngoài, nghe nói là Nữ hoàng nước Y, phiên dịch viên đi theo bà ta nói là đến tham gia hôn lễ, chị xem thử xem có nên đưa vào không?
Sinh hoạt hạnh phúc nhất sau hôn nhân, Tần Nguyên muốn thân mật cũng phải nhìn thái độ người ta... Vương Chí Minh thầm thắp cho cấp trên của mình một ngọn nến.
Tô Hòa nghe Vương Chí Minh nói như thế thì nhướng mày nói với Tần Nguyên:
Đi thôi, đi xem thử, dù sao cũng là lãnh đạo của một quốc gia, cứ để người ta ở ngoài cửa mãi cũng không nên.
Tần Nguyên nhíu mày, ghé vào tai Tô Hòa thủ thỉ:
Anh cảm thấy người đó có mục đích xấu, hay là sai người đi đón, chúng ta tạm thời tránh đi nhé?
Phiên dịch viên đi theo gật đầu liên tục, hơn nữa còn chủ động giải thích với Nữ hoàng Y:
Đúng vậy, ở nước Z, tặng quà là một loại bày tỏ tình cảm, có thể kéo mối quan hệ giữa khách và chủ lại gần nhau hơn, tăng thêm tình hữu nghị. Trong tình huống bình thường, chỉ gần gặp nhau thì tặng một món quà cũng không có gì là sai. Nước Z có một câu châm ngôn là quà nhiều thì không bị người ta trách.
Nữ hoàng nước Y chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu, bà trực tiếp lật chiếc túi da nhỏ màu trắng lại, lấy một ít đồ bên trong ra nhưng những toàn là những món chẳng ra sao cả, nếu tặng những thứ này cho Tô Hòa như một món quà mừng kết hôn thì Nữ hoàng Y cảm thấy mọi chuyện sẽ còn nghiêm trọng hơn, khó bàn bạc hơn.
Sau khi do dự rối rắm, Nữ hoàng nước Y lấy chiếc vương miện bạch kim được nạm với các loại đá quý trên đầu mình xuống, nói với phiên dịch viên kia:
Cậu hãy nhanh chóng đi mua một chiếc hộp thích hợp để đựng chiếc vương miện này và một phần quà mang đậm phong cách nước Z về đây, vì công dân nước Y, cho dù có từ bỏ vương miện thì tôi cũng phải có được quyền mua thuốc
Bách Dịch Tiêu
.
Tần Nguyên khinh bỉ dáng vẻ nịnh nọt của cấp dưới nhà mình, nhịn không được hơi đau lòng.
Có câu không tìm đường chết sẽ không chết, Vương Chí Minh là điển hình của người tìm đường chết thành công.
Ai bảo cậu ấy vừa mới đến đã tìm Tô Hòa xun xoe làm gì.
Nếu không phải khách sạn Nhân Dân hứa với Tô Hòa và Tần Nguyên sẽ giảm giá thực đơn thì hai người sẽ không đến đây.
Mới sáng sớm Tô Hòa đã bị Lý Thục Phân và Miêu Xảo Trân giục thức giấc, thay chiếc áo long phượng đã được lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ, chờ Tần Nguyên đến, Lý Kiến Thiết chỉ cản trở một cách tượng trưng rồi thả cho Tần Nguyên đưa Tô Hòa đi.
Tuy rằng hôn lễ náo nhiệt vui mừng nhưng không có gì quá đáng.
Tô Hòa vỗ vỗ cánh tay Tần Nguyên, an ủi anh:
Yên tâm, em sống lâu như vậy rồi mà chưa gặp được ai xấu hơn em đó!
Tần Nguyên bật cười, véo lòng bàn tay mềm mại của Tô Hòa, nói:
Em đã sống được bao lâu đâu? Chỉ mới hai mươi tuổi đầu mà sao nói chuyện cứ như ông cụ non vậy? Cánh rừng rộng lớn thì chim gì mà không có chứ, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tô Hòa mỉm cười lắc đầu, thầm rút tay ra, không giải thích gì thêm.
Đúng thật là cô đã sống rất lâu rồi, không bàn đến những ký ức cô đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ tính khoảng thời gian mấy ngàn năm ở núi Dược Vương kia thôi thì tuổi tâm hồn của cô làm bà nội của bà ngoại của bà ngoại của bà ngoại Tần Nguyên vẫn còn hơi trẻ.
Ở phía bên kia, ba Cố mẹ Cố và Cố Trường Tranh nhìn Tô Hòa và Tần Nguyên vừa nói vừa cười, lòng chua xót.
Nếu lúc trước Cố Trường Tranh có thể chủ động hơn một chút, ông cụ Cố và bà cụ Cố đừng tác hợp Tô Hòa cho Tần Nguyên thì liệu người đang thân mật với Tô Hòa lúc này có phải là Cố Trường Tranh hay không?
Ngoại trừ Tô Hòa, không ai biết đáp án cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.