Chương 282: TẬN CÙNG THỜI GIAN CŨNG KHÔNG CÓ ĐÁP ÁN
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1176 chữ
- 2022-02-04 03:40:08
Rót từng ly từng ly rượu vào yết hầu, Cố Trường Tranh lại tự nói với mình, trên đời này không có khó khăn nào mà không thể vượt qua đượ8c, chắc chắn sẽ không sao đâu, dù anh cứ nhớ mãi chuyện này thì chỉ cần giao nó cho thời gian, chắc chắn anh sẽ có thể buông tay.
3
Nhưng anh thật lòng rất muốn hỏi Tô Hòa rằng cuối cùng cô có cảm giác gì với anh hay không, cho dù chỉ là một khoảnh khắc động lòn9g thôi cũng được.
Anh còn muốn hỏi Tô Hòa, trong trái tim cô đã từng có một góc nào đó dành cho anh chưa, cho dù không phải mộ6t góc thì một li thôi cũng được.
Cố Trường Tranh đã say mụ mị ngẩng đầu lên, không nhìn mẹ Cố mà thất tha thất thểu chống bàn đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh tiệc rượu vài vòng. Anh dụi dụi mắt, cuối cùng cũng thấy được Tô Hòa đang đứng thẳng sóng vai bên cạnh Tần Nguyên.
Tô Hòa và Tần Nguyên nghe mẹ Cố thét chói tai cũng dừng lại nhìn sang bên này.
Cố Trường Tranh chật vật nhìn Tô Hòa đứng bên cạnh Tần Nguyên, hai người sóng vai bên nhau, phong cách lễ phục giống hệt nhau, Tần Nguyên mạnh mẽ khôi ngô, Tô Hòa thanh tú tài năng, cuối cùng đầu óc mơ màng và dạ dày đầy rượu của anh làm anh thật sự không nghĩ được từ ngữ thích hợp để miêu tả hình ảnh Tô Hòa sóng vai bên cạnh Tần Nguyên.
Hình ảnh này đẹp đẽ đến thế, đẹp đến mức làm người khác hâm mộ, làm người khác ghen tị, làm người khác điên cuồng.
Lúc trước Tần Nguyên chỉ loáng thoáng cảm thấy được Cố Trường Tranh có ý với Tô Hòa, thậm chí có một khoảng thời gian anh còn xem Cố Trường Tranh là tình địch, đã chuẩn bị tư thế sẽ trường kỳ chiến đấu, nhưng không ngờ Tô Hòa lại thẳng thắn chấp nhận anh.
Hiện giờ xem ra, đúng là Cố Trường Tranh có ý với Tô Hòa, nếu không cũng sẽ không thất lễ như thế.
Anh muốn nói với Tần Nguyên hãy chăm sóc Tô Hòa thật tốt, đừng để Tô Hòa phải chịu bất kỳ oan ức nào.
Anh rất muốn tự mình chăm sóc Tô Hòa, nhưng anh biết bây giờ mình đã không còn tư cách chăm sóc cô nữa.
Bỗng dưng Cố Trường Tranh gạt cánh tay mẹ Cố đi, anh chắp tay thành hình chiếc loa, hét về phía Tô Hòa và Tần Nguyên như phát điên:
Em phải hạnh phúc! Em nhất định phải hạnh phúc! Anh biết anh không xứng với em, anh biết mãi mãi chúng ta cũng không thể nên anh chúc phúc cho em, nhất định phải hạnh phúc!
Tô Hòa!
Tần Nguyên hồi hộp một lúc, anh vươn tay về phía Tô Hòa, dịu dàng kêu:
Tô Hòa...
Tô Hòa bừng tỉnh, cô không đáp lại cánh tay đang vươn ra của Tần Nguyên mà lại trưng nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp không tì vết, nói với Tần Nguyên:
Chắc là Cố Trường Tranh đã say rồi, chúng ta đừng quan tâm đến anh ta, đi gặp Nữ hoàng nước Y trước đã.
Cố Trường Tranh đã say khướt ợ một cái, lẩm bẩm. Phát âm của anh không rõ, những người khác đều không nghe được Cố Trường Tranh đang nói gì nhưng Tô Hòa có thính giác hơn người sao lại không nghe được, mẹ Cố bố Cố hiểu Cố Trường Tranh đến từng lỗ chân lông sao lại không nghe thấy?
Bố Cố biến sắc, ông nhìn mẹ Cố, mẹ Cố vội vàng đi đến bên cạnh Cố Trường Tranh, vỗ lưng anh, sầm mặt nói:
Uống ít thôi, tửu lượng của con không tốt nên đừng uống nhiều, đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi mà sao cứ làm mẹ không yên tâm vậy!
Có lẽ thời gian mãi mãi cũng không có đáp án, nó chỉ có thể làm con người quên đi những tiếc nuối mà thôi.
Cố Trường Tranh lại rót cho mình một ly rượu, cầm ly rượu lên uống một hơi, vươn tay về phía chai rượu lại phát hiện chai rượu đã hết. Nước mắt nói rơi là rơi, có vẻ như cơn say đã xộc lên đầu làm tia lý trí cuối cùng của anh tan vỡ, anh bắt đầu che mặt thầm khóc nức nở.
Hãy chăm sóc em ấy thật tốt thay tôi!
Đúng là Cố Trường Tranh đã thoáng say, say đến mức không thể không thể biểu đạt ý muốn của mình một cách hoàn chỉnh.
Mẹ Cố và bố Cố đã chú ý đến sự khác thường của Cố Trường Tranh từ lâu, lúc đầu mẹ Cố muốn ngăn Cố Trường Tranh để anh uống ít thôi nhưng lại bị bố Cố ngăn lại.
Bố Cố nói:
Cứ để nó uống đi, lúc tâm trạng không tốt uống một ít rượu, uống say ngủ một giấc là được.
Nhưng mà bây giờ lại không thể hỏi những câu hỏi này nữa.
Cát bụi lại về với cát bụi,5 những chuyện đã qua đã thuộc về quá khứ.
Tô Hòa!
Hãy chăm sóc em ấy thật tốt thay tôi!
Tần Nguyên giật giật ngón tay, xấu hổ rụt tay về, đi theo Tô Hòa đến phía cửa chính của khách sạn.
Sống lâu như thế, đại khái tiến bộ lớn nhất là nói dối không đỏ mặt nhỉ...
Tô Hòa thầm cảm khái, gương mặt vẫn tươi cười như cũ.
Nếu vậy thái độ của Tô Hòa với Cố Trường Tranh là gì?
Có được một người mà trái tim người ấy không có mình rốt cuộc là điều may mắn hay là bất hạnh đây?
Mẹ Cố ngẫm nghĩ, có vẻ như lúc bố Cố và ông cụ Cố uống rượu cũng vậy nên bà không nói gì nữa, yên lặng chú ý đến hành động của Cố Trường Tranh. Mắt thấy Cố Trường Tranh uống hết ly này đến ly khác, trái tim mẹ Cố đã vọt lên cổ họng, lúc bà thấy bỗng dưng Cố Trường Tranh khóc thành tiếng, trái tim mắc ở cổ họng suýt nhảy ra ngoài.
Trường Tranh, con...
Mẹ Cố thét lên.
Hai ánh mắt bất ngờ gặp nhau, trái tim Tô Hòa giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào, bỗng dưng có chút áy náy, còn có chút đau lòng.
Em phải hạnh phúc! Em nhất định phải hạnh phúc!
Cố Trường Tranh nói năng lộn xộn, bố Cố vội vã gọi nhân viên phục vụ, mọi người phải cố gắng hết sức mới có thể đưa Cố Trường Tranh đến phòng khách của khách sạn Nhân Dân, mẹ Cố thì lo lắng nấu canh giải rượu cho Cố Trường Tranh.
Tần Nguyên đã lờ mờ đoán được chút gì đó, anh vội cúi đầu nhìn về phía Tô Hòa, lúc đó Tô Hòa đang ngẩn người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.