Chương 29: UỐNG THUỐC CHUỘT
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1199 chữ
- 2021-12-31 05:37:19
Người đến giúp quá nhiều, đến mức mỗi người chỉ được chia cho một miếng thịt kho to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, nhưng thời này thị8t là hàng hiếm, có ai chê là ít đâu, tất cả mọi người đều vui vẻ, phấn khởi mang thịt về nhà.
Tô Hòa thấy Lý Thục Phân 3vui vẻ cọ rửa bếp lò thì đi vào hỏi han,
Mẹ, mẹ có để lại thịt cho chú trưởng thôn không?
Lý Thục Phân đang dọn tro b9ếp bỗng dừng lại, ném que củi xuống:
Ôi, xem đầu óc mẹ này, sao lại quên mất trưởng thôn nhỉ? May mà vừa nãy mẹ có để lại một 6miếng thịt, nếu không sau này sẽ chẳng còn mặt mũi đi gặp trưởng thôn nữa. Bé Hòa, con cắt một miếng thịt kho mẹ để ở trong nồi5 mang sang cho trưởng thôn đi, còn lại thì để nhà mình ăn.
Cố Trường Tranh nhìn căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ đủ kê mỗi chiếc giường, hai hàng lông mày nhíu lại thành một chữ
xuyên
.
Lý Thục Phân đã biết Cố Trường Tranh không phải con rể của bà, nên bà không hề lo lắng gì hết, mà cứ thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình ra:
Trường Tranh à, dù sao sáng mai bé Hòa cũng đưa cháu về rồi, tối nay cháu ở tạm trong đây một đêm nhé! Mặc dù căn phòng này nhỏ, nhưng mà không có gió, lát nữa cháu mở cửa sổ phòng bếp ra, để ban đêm khói không bay vào phòng là được.
Cố Trường Tranh nghe Lý Thục Phân nói Tô Hòa muốn đưa anh về, trong lòng buồn bực, anh gật đầu, sau khi ăn xong thì vùi đầu nằm ngủ.
Tô Hòa không để ý tới lời khuyên của Lý Thục Phân, hiện giờ cô có dược linh bên người, mặc dù dược linh không nhiều, nhưng vẫn dư sức đánh chết một con lợn rừng, tất nhiên chẳng có vấn đề gì.
Có một số việc, trước khi tự mình trải nghiệm thì sẽ không thể biết nó kinh khủng đến mức độ nào, ví dụ như cái miệng nói câu nào trúng câu đấy còn linh nghiệm hơn cả
miệng con quạ
của Lý Thục Phân.
Mặc dù nhà mới nhiều phòng, nhưng chẳng có mấy phòng ấm áp. Lý Thục Phân vừa lo không đủ củi lửa để dùng, vừa lo con gái mình bị người lạ sàm sỡ. Sau một hồi suy nghĩ, bà đành phải chia một nửa số củi trong phòng mình ra cho Cố Trường Tranh và đuổi anh đến căn phòng nhỏ nhất ở trong nhà.
Tô Hòa tưởng mẹ cô để lại một miếng thịt khá to, ai ngờ khi mở nắp nồi ra xem, miếng thịt trong đó chỉ lớn bằng nắm tay người lớn, mặc dù nó vẫn to hơn miếng thịt của những người khác, nhưng cũng chẳng lớn đến đâu. Nếu mà cắt ra một miếng để đi tặng, thì Tô Hòa không làm được, trông quá bôi bác.
Mẹ, con mang cả miếng này sang cho chú trưởng thôn nhé, dù sao cũng không nhiều. Sáng mai con lại lên núi bắt một con lợn rừng nhỏ nữa về kho, chậm nhất là trưa mai nhà mình lại được ăn thịt.
Lý Thục Phân đâu chịu tin Tô Hòa:
Chỉ mình con giỏi nhất đấy! Hôm nay bắt được một con lợn rừng nhỏ là do con may mắn, chứ ngày nào con cũng may mắn như vậy à? Trên núi không an toàn, mai con đừng đi nữa, nhỡ không tìm được lợn con mà gặp lợn to thì phải làm sao?
Tô Hòa châm đèn dầu ngồi ở trước bàn vuông, ghi chép tình hình vết thương của Tô Kiến Quốc, để ngày mai lên tỉnh thì đến phòng khám Khánh Dân lấy thuốc về cho Tô Kiến Quốc.
Không ngờ cô còn chưa viết xong, thì có người gõ cửa căn nhà mới.
Lý Thục Phân khoác áo vào đi mở cửa, thấy người gõ cửa là trưởng thôn thì vội vàng đón ông vào. Sau khi hỏi mấy câu mới biết ông đến đây vì chuyện nhà Lý Thiết Trụ.
Theo lời trưởng thôn nói, nhà Lý Thiết Trụ cứ ầm ĩ mãi. Việc Lý Thiết Đản trèo lên người Lý Thiết Trụ đánh bố mình một trận thì ông đã gọi bác sĩ ở trạm y tế ở đến khám, cũng tốn khá nhiều tiền để mua thuốc, nhưng tình hình của Lý Thiết Trụ lại chẳng tốt lên, mà còn nghiêm trọng hơn. Bác sĩ đề nghị đưa Lý Thiết Trụ đến bệnh viện, bằng không sợ là sẽ ra đi luôn trong đêm.
Vậy thì chú mau đưa ông ấy đến bệnh viện đi, đến nhà tôi nhờ Kiến Quốc giúp đỡ à? Nếu chân Kiến Quốc bình thường kiểu gì ông ấy cũng giúp, nhưng bây giờ ông ấy còn chẳng xuống giường được. Việc này nhà chúng tôi không giúp gì được đâu.
Trưởng thôn nghe Lý Thục Phân nói vậy thì xua tay liên hồi:
Không phải tìm Kiến Quốc, tôi tìm con bé Hòa. Tôi nghe nói bé Hòa đang học y, nên định gọi nó sang xem Thiết Trụ. Bây giờ sắp Tết rồi, phải ở lại bệnh viện thì xui xẻo lắm. Nếu bé Hòa có thể chữa thì nhà Thiết Trụ cũng tiết kiệm được một chút, mà mọi người cũng đỡ phải đưa đi đưa lại mà, vợ Kiến Quốc, chị nói có phải không?
Nét mặt Lý Thục Phân không tốt lắm:
Trưởng thôn, chú mau đưa Thiết Trụ đến bệnh viện đi. Người ta học y phải học bao nhiêu năm mới dám chữa bệnh cho người, con bé Hòa nhà tôi mới học có nửa năm, có biết gì đâu mà khám bệnh, nhỡ làm lỡ thời gian khám bệnh của Thiết Trụ thì sao? Cái tính ghê gớm của vợ Thiết Trụ tôi không dám dây vào, cũng không muốn phải nghe cô ta lải nhải suốt ngày đâu.
Thấy trưởng thôn còn định nói tiếp, Lý Thục Phân vội vàng nói:
Con gái tôi bận rộn cả ngày, bây giờ đi ngủ rồi. Trưởng thôn mau đưa Thiết Trụ đến bệnh viện đi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.
Tô Hòa vén rèm cửa lên, lê dép ra ngoài. Ban đầu cô định đi vệ sinh, thấy trưởng thôn đang nói thầm gì đó mẹ mình, thì thò đầu ra nói:
Mẹ, bên ngoài lạnh lắm, mẹ mời chú trưởng thôn vào nhà nói chuyện đi, đừng để bị cảm lạnh.
Lý Thục Phân:
…
Đúng là vả mặt mà.
Trưởng thôn liếc Lý Thục Phân, không vui lắm:
Thế này mà chị bảo là con bé ngủ rồi à? Đều là người cùng quê, lúc nên giúp thì giúp đỡ nhau một chút đã sao? Bé Hòa học y sau này cũng phải cứu người, chẳng lẽ chỉ vì không dám chắc mà để mặc người bệnh à? Chị tránh ra, để tôi tự nói với con bé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.