Chương 30: CỨU NGƯỜI
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1255 chữ
- 2021-12-31 05:37:17
Con cũng không dám chắc, nhưng vẫn hơn là không biết gì. Mẹ, mẹ ở nhà đợi con, con sang nhà chú Thiết Trụ xem thế nào, nếu có gì giúp được t8hì con giúp, còn không thì con sẽ về ngay.
Tô Hòa nói.
Lý Thục Phân đang hoang mang, lo sợ nghe thấy cô nói vậy thì gật đầu, ngơ ng3ác đi về phòng, nên không chú ý tới sau khi Tô Hòa đi rồi, Cố Trường Tranh cũng lén lút mò ra, đuổi theo dấu chân của Tô Hòa trên tuyết.
Đúng là Lý Thiết Trụ đã uống thuốc chuột thật, mà còn uống khá nhiều nữa, hai mắt ông ta trắng dã, miệng sùi bọt mép. Bác sĩ ở trạm y t6ế chạy tới cũng dừng lại, thở dài một hơi, bảo vợ Thiết Trụ chuẩn bị hậu sự cho ông ta.
Lý Thiết Đản quỳ rạp trên đất, nước mắt rơi 5lã chã, bây giờ cậu ta mới thấy sợ. Nếu cậu ta không đánh bố, thì sao bố cậu ta lại nghĩ quẩn, tìm đến cái chết chứ?
Lúc Tô Hòa đi vào, trong phòng đã có tiếng khóc thút thít.
Tô Hòa nghiêm mặt đi đến bên chiếc giường ở gần lò sưởi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tím xanh của Lý Thiết Trụ, cô thở phào một hơi. Chất độc chưa ngấm vào mệnh môn, cũng chưa đến mức hết thuốc chữa. Có điều, chất độc đã phát tác một thời gian rồi, nếu không có giải độc thảo thì trong chốc lát không thể cứu được người.
Tình trạng chú ấy vẫn có thể cứu được, thím đừng báo tang vội. Thím Thiết Trụ, thím đi lấy một cục xà phòng đến đây, cả một con dao và một chậu nước nóng nữa. Bác sĩ, chú mang theo thuốc giải độc gì thế?
Chú trưởng thôn, mọi người mau qua đỡ chú Thiết Trụ, phải cho chú ấy uống hết nồi nước này. Thím Thiết Trụ, thím lại đi đun thêm nồi nữa đi, lát nữa lại cần đấy.
Thời buổi này, lời sinh viên nói rất có giá trị, Tô Hòa vừa nói là có người đi làm ngay.
Trưởng thôn thấy Tô Hòa bê nước xà phòng lên định đổ vào miệng Lý Thiết Trụ thì cau mày hỏi:
Bé Hòa, giải độc thì phải dùng thuốc chứ? Uống nước xà phòng này có tác dụng gì không? Chú nhớ là trước kia trong thôn mình có đưa bé uống nhầm nước xà phòng, suýt nữa thì nôn cả mật ra ngoài.
Trong lúc Tô Hòa nói chuyện, cô đã lật người Lý Thiết Trụ lại, nâng trán ông ta lên, để miệng ông ta hướng xuống dưới đất, rồi vỗ lên lưng.
Cái vỗ đó có mang theo ba phần dược linh trong cơ thể Tô Hòa, dư sức ép chất độc trong mạch máu và nội tạng Lý Thiết Trụ ra.
Lý Thiết Trụ nôn ra, thuốc chuột màu đỏ xen lẫn với rượu tạo thành một đống hỗn hợp tanh tưởi, nhìn rất ghê rợn, mà ngửi cũng rất gay mũi.
Mặc dù vợ Thiết Trụ không biết Tô Hòa lấy xà phòng và nước nóng làm gì, nhưng từ sự tin tưởng đối với sinh viên, bà ta vẫn cứ mang cục xà phòng duy nhất trong nhà, con dao phay dùng để thái thịt và một nồi nước sôi mới đun xong tới, hai con mắt sưng vù nhìn Tô Hòa, hỏi:
Bé Hòa, cháu lấy mấy cái này làm gì thế? Nó có thể giúp Thiết Trụ sống lại sao?
Tô Hòa nhìn vợ Thiết Trụ bằng một ánh mắt sắc lẹm:
Chú ấy còn chưa chết, nói gì đến việc sống lại?
Con dao phay nặng trĩu được Tô Hòa múa may một hồi, cục xà phòng lớn bằng bàn tay đã bị gọt mất một mảng. Chỗ xà phòng được gọt xuống rơi vào trong nồi, lại bị Tô Hòa dùng dao khuấy tan ra.
Tô Hòa vừa cho Lý Thiết Trụ uống nước xà phòng vừa giải thích:
Cháu đang cần cái tác dụng thúc nôn đó. Cho chú Thiết Trụ uống nước xà phòng là để chú ấy nôn hết thuốc chuột trong dạ dày ra, thì mới giữ được mạng chú ấy. Đợi lát nữa tình hình ổn định rồi, để bác sĩ kê thuốc giải độc cho chú ấy uống một thời gian là được. Trong một ngày chỉ được uống nước thôi, không được ăn gì cả, đói cũng phải chịu, sau một ngày là sẽ ổn.
Ban đầu, những người đến giúp vẫn còn ngờ vực, đến khi Tô Hòa cho Lý thiết Trụ uống nửa nồi nước xà phòng, Lý Thiết Trụ nôn ra một lúc, sắc mặt cũng tốt hơn thì vợ Thiết Trụ và trưởng thôn mới yên tâm.
Sau khi uống xong một nồi nước xà phòng, Lý Thiết Trụ đã tạm mở được mắt ra, Tô Hòa thấy trong bãi nôn có máu thì cảm thấy không ổn, bảo vợ Thiết Trụ tiếp tục cho ông uống nước xà phòng, còn mình thì vội vàng đi cùng bác sĩ đến phòng y tế lấy thuốc.
Mặc dù danh tiếng của thuốc Tây lúc này rất vang đội, nhưng những nơi nghèo đói như thôn Tô Gia thì trong trạm y tế vẫn để sẵn một ít thuốc Đông y. Khi người dân trong thôn không có tiền mua thuốc tây, bác sĩ trong trạm y tế sẽ kê mấy đơn thuốc Đông y dân gian cho người bệnh uống, bao nhiêu năm nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
Tô Hòa vừa vào phòng y tế đã bắt đầu lục tung đám thuốc Đông y lên, đầu óc cô hoạt động rất nhanh, vừa phải giải độc vừa phải bổ sung năng lượng, nếu chỉ dựa vào những vị thuốc đơn sơ phòng y tế thì không phải chuyện đơn giản bình thường.
Gom góp mãi mới được một đơn thuốc, Tô Hòa vẫn cảm thấy chưa đủ, cô lại dời ánh mắt sang hộp đựng thuốc Tây. Với ý định ăn may, cô hy vọng mình từng có một kiếp nào học Tây y, nếu không sẽ mất hết mặt mũi của cái danh Dược Hoàng mất.
Tay phải chạm vào bình nước muối sinh lý lạnh như băng, Tô Hòa nhìn tờ giấy dán bên ngoài bình nước muối một hồi, trong đầu có một ý tưởng lóe lên, khóe môi cô xuất hiện một nụ cười.
Bổ sung muối, bổ sung thể lực, giảm viêm lợi tiểu… Tô Hòa nhặt mấy bình thuốc đưa cho bác sĩ:
Chú mang mấy thứ này về nhà chú Thiết Trụ trước đi, cháu về nhà sắc thuốc cho chú ấy đã, khi nào sắc xong cháu sẽ mang sang.
Cũng đến lúc lợi dụng việc sắc thuốc để tinh luyện dược linh rồi, nếu không sau này có gặp chuyện gì cô lại bó tay bó chân.
Một đêm bận bịu, khi cô sắc thuốc xong, phía chân trời đã bắt đầu rạng sáng.
Khi Tô Hòa mang thuốc sang nhà Lý Thiết Trụ, ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Cô đưa chén thuốc cho thím Thiết Trụ, bảo thím ấy đặt trên bếp cho ấm, còn mình thì chuẩn bị về nhà ngủ bù. Ai ngờ Lý Thiết Đản lại đột nhiên xông tới trước mặt cô, quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục ba cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.