Chương 295: LÀM GIÀU BẰNG NGHIÊN CỨU KHOA HỌC!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1140 chữ
- 2022-02-04 03:40:42
Tô Hòa thấy cô gái kia không nói gì thì chỉ nghĩ là cô ấy không muốn tiếp tục học chuyên sâu nên cô cũng không khuyên nữa:
Em muốn đi làm luôn cũng đ8ược, phát huy tài năng và tỏa sáng trong công việc cũng tốt mà. Chẳng qua là cô cảm thấy hơi tiếc thôi, còn quyết định thế nào thì tùy em.
C3ô gái kia luống cuống đến vò đầu bứt tai:
Em không muốn đi làm, em vẫn muốn học tiếp, nhưng mà gia đình em còn đang chờ em kiếm tiền! Bố mẹ em đã ti9êu hết tiền chuẩn bị trước cho em trai em cưới vợ để chu cấp cho em học hết bốn năm đại học, nếu em còn học tiếp thì sẽ lỡ dở chuyện lớn cả đời của e6m trai em. Em không thể làm vậy!
Tô Hòa nhìn trang bìa luận văn của cô gái ấy, ghi nhớ ba chữ
Tưởng Nhất Diệp
trong lòng. Cô hỏi ngược lại5:
Ai bảo em là học nghiên cứu sinh thì không thể kiếm tiền? Tôi lấy cho em một ví dụ nhé! Nếu em muốn theo con đường tiếp tục nghiên cứu, em có thể xin báo cáo một đề tài nhỏ. Theo cô tính sơ sơ thì có lẽ kinh phí vào khoảng sáu mươi nghìn đến tám mươi nghìn tệ, trong đó bảy mươi phần trăm phục vụ cho nghiên cứu đề tài, ba mươi phần trăm còn lại là tiền thù lao của em. Em thử tính đi, em bỏ ra một năm để hoàn thành đề tài này là có thể nhận được tiền thù lao mười tám nghìn đến hai mươi tư nghìn tệ, tiền lương bình quân mỗi tháng là một nghìn năm trăm đến hai nghìn tệ, có chỗ nào trả lương cao đến vậy không?
Nhà nước luôn hỗ trợ nghiên cứu sinh một khoản chi phí nhất định trong thời gian học tập. Chắc chắn là em không cần lo tiền học phí và tiền thuê nhà đâu, còn tiền ăn thì mỗi tháng em trích tiền lương ra một ít là được... Em tự tính toán đi, cô không dài dòng nữa. Đây là đề tài giáo sư Trần chỉ định cho em, nếu em muốn nghiên cứu tiếp thì cần phải xin ý kiến của thầy ấy trước đã. Nếu giáo sư Trần đồng ý thì em hãy chuẩn bị cho kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh. Dù em muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh với ai đi chăng nữa, em đều có thể đến chỗ cô xin kinh phí nghiên cứu khoa học. Em có thể đến tìm giáo sư Trần để biết rõ hơn về quy trình cụ thể.
Tô Hòa khoát tay:
Em không phải bận tâm chuyện này! Thành phố Tương Lai được xây dựng với mục đích phục vụ những người làm công tác nghiên cứu trong đó. Muốn cô phê duyệt kinh phí cho em, em không nhất thiết phải làm hạng mục nghiên cứu ung bướu. Chỉ cần em làm hạng mục quan trọng liên quan đến việc khắc phục khó khăn trong khoa học kỹ thuật của Thành phố Tương Lai thì em không cần lo lắng vấn đề kinh phí. Hãy mau chóng nói chuyện với giáo sư Trần, vượt qua kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh, sau đó nộp
Đơn xin nghiên cứu khoa học
và
Đơn xin kinh phí
cho cô. Đến lúc đó, cô sẽ bảo người quản lý tài chính của Thành phố Tương Lai chuyển kinh phí nghiên cứu khoa học của em đến phòng tài vụ của ngôi trường em theo học. Em cần dùng khoản kinh phí này như thế nào thì tự mình trình bày là được.
Hai mắt Tưởng Nhất Diệp lấp lánh ánh sao, dường như cô ấy đã vô tình phát hiện ra một cách làm giàu rất hay: con đường nghiên cứu khoa học!
Nếu Tưởng Nhất Diệp thật sự báo cáo đề tài, Tô Hòa nhất định sẽ cấp kinh phí nghiên cứu. Nhưng bởi vì đề tài nghiên cứu của cô ấy không liên quan đến ung bướu nên cô không thể trích ra từ kinh phí bảy mươi triệu của hạng mục nghiên cứu ung bướu mà phải trích ra từ kinh phí xây dựng Thành phố Tương Lai.
Hiện tại tổng kinh phí xây dựng Thành phố Tương Lai chỉ có một nguồn thu duy nhất là từ
Bách Dịch Tiêu
.
Đơn đặt hàng
Bách Dịch Tiêu
trên thị trường quốc tế đã xếp lịch tới tận mười tháng sau... Vì vậy Tô Hòa hoàn toàn không lo lắng vấn đề tiền bạc phục vụ cho việc xây dựng Thành phố Tương Lai. Thậm chí cô còn cảm thấy tài chính dồi dào, định dẫn đầu tiến hành một vài hạng mục lớn chuyên về khoa học kỹ thuật để mang lại phúc lợi cho nhân viên nghiên cứu khoa học, đồng thời khuyến khích các nhân viên nghiên cứu khoa học nỗ lực hơn nữa, cống hiến tinh thần và sức lực vì sự tiến bộ của toàn nhân loại.
Tưởng Nhất Diệp dè dặt hỏi:
Giáo sư Tô, luận văn của em không liên quan gì tới nghiên cứu ung bướu của cô, cô vẫn phê duyệt kinh phí cho em sao?
Trong một tòa nhà thí nghiệm vô danh bên cạnh tòa nhà tự học Thanh Đại kia, dây chuyền sản xuất
Bách Dịch Tiêu
đang làm việc hăng say cả ngày lẫn đêm. Mỗi ngày nơi này có thể sản xuất được hai mươi nghìn hộp
Bách Dịch Tiêu
đạt tiêu chuẩn, mỗi hộp có giá ba nghìn tệ, thu nhập bình quân mỗi ngày là sáu mươi triệu tệ. Trừ tám trăm nghìn tệ mua dược liệu bình thường ra, Tô Hòa còn trích ra bốn mươi phần trăm thu nhập với danh nghĩa cung cấp dược liệu đặc biệt. Trên thực tế, vốn tăng trưởng mỗi ngày trên sổ sách hạng mục Thành phố Tương Lai là ba mươi năm triệu năm trăm hai mươi nghìn tệ, lợi nhuận một ngày có thể xây được một tòa nhà khoa học kỹ thuật hoặc là trải một con đường nhựa rộng rãi cho Thành phố Tương Lai.
Tuy nhiên, lượng sản xuất hai mươi nghìn hộp mỗi ngày sao có thể đáp ứng nhu cầu của người nhiễm dịch Parshall trên toàn thế giới?
...
Lúc Tô Hòa và Tưởng Nhất Diệp nói chuyện không để ý né tránh người khác, vì vậy tin tức
kinh phí nghiên cứu khoa học trong tay Giáo sư Tô nhiều tới mức cấp phát thoải mái
nhanh chóng lan truyền khắp Thanh Đại và Đại học Thủ đô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.