Chương 296: NHƯ LÀ BẠN CŨ ĐẾN!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1324 chữ
- 2022-02-04 03:40:40
Cái tên này liên quan trực tiếp đến việc lý tưởng nghiên cứu khoa học của bọn họ có thể ra đời một cách thuận lợi không, có thể trở thành hiện thự8c không, ngoài ra còn liên quan đến việc bọn họ có thể làm giàu bằng sự thông minh tài trí của mình không!
...
Bấ6y giờ Hầu Nghị đang trò chuyện với Tần Nguyên. Tô Hòa thấy Tần Nguyên còn chẳng rót cho Hầu Nghị lấy một chén nước, bèn vội vàng rót nước cho anh5 ấy. Cô hỏi han Hầu Nghị:
Anh đến thủ đô làm gì thế? Sức khỏe bình phục thế nào rồi?
Hầu Nghị cười gượng:
Tôi hồi phục cũng tạm. Nghe tin thủ đô muốn tiến hành tuyển chọn phi công không quân, tổ chức cử tôi đến đây giúp một tay.
Tô Hòa gật đầu suy tư:
Đúng là phải đẩy mạnh việc bồi dưỡng lực lượng phi công không quân, cho dù không tìm được thí sinh tuyệt đỉnh thì cũng phải đào tạo một số quân dự bị để một khi xảy ra tình huống khẩn cấp, quân dự bị cũng có thể chống đỡ, không xảy ra tình trạng thiếu người có năng lực.
Đúng là quốc gia nghĩ như vậy, cho nên lần này mới nâng cao phúc lợi và đãi ngộ của phi công không quân, nới lỏng yêu cầu tuyển chọn phi công không quân, phân cấp phi công dự bị được tuyển chọn theo các loại máy bay chiến đấu khác nhau. Người thì lái máy bay trinh sát, người thì lái máy bay ném bom, người thì lái máy bay chiến đấu tiên phong. Ngoài ra, lần này còn chọn ra một vài lính nhảy dù xuất sắc để tiến hành bồi dưỡng. Gió thổi trước cơn bão đó!
Hầu Nghị cảm khái.
Hầu Nghị là nhân tài chuyên nghiệp từng được quốc gia huấn luyện đặc biệt, chuyện không thể tiết lộ anh ta chắc chắn sẽ không nói nửa lời. Vậy mà bây giờ anh ta lại dài dòng với Tô Hòa như vậy, cuối cùng còn cảm khái một câu
gió thổi trước cơn bão
khiến Tô Hòa không khỏi nghĩ nhiều.
Hầu Nghị à, người thẳng thắn không nói chuyện vòng vo, chắc hẳn lần này anh đến thủ đô tìm tôi là có mục đích. Anh cứ nói thẳng ra đi, cần tôi hợp tác như thế nào? Nếu tôi làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Tô Hòa trịnh trọng hứa hẹn.
Tô Hòa bừng tỉnh. Với tình trạng hiện tại của Hầu Nghị, anh ấy khó mà lái máy bay chiến đấu trên bầu trời một lần nữa, nhưng anh ấy có thể kịp thời thay đổi mục tiêu, chuyển nghề từ phi công không quân sang huấn luyện viên. Quả thật đây là một lựa chọn không tồi!
Tuyển chọn phi công không quân ư? Bao giờ thế?
Tô Hòa lại hỏi tiếp.
Hầu Nghị đáp:
Ngày kia. Có điều năm nay không tuyển chọn phi công không quân ở thủ đô mà tổ chức ở Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, tôi đến thủ đô theo quy trình mà thôi. Dụng cụ kiểm tra thể chất bên Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng khá toàn diện, cũng có nhiều quân y đạt tiêu chuẩn, ít nhất là điều kiện tốt hơn thủ đô. Sau khi đợt kiểm tra căn bản kết thúc, chắc là Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng sẽ chuyển phi công được tuyển chọn tới Học viện Không quân ở ba tỉnh phía Đông để tiến hành đào tạo sâu hơn, khắc nghiệt hơn. Bốn năm sau, những chú chim ưng non nớt được tuyển chọn năm nay sẽ thử cất cánh lên bầu trời, nhận lấy vinh dự của
chiến sĩ bảo vệ vùng trời tổ quốc
và gánh vác trách nhiệm của
chiến sĩ bảo vệ vùng trời tổ quốc
từ trong tay những người đi trước như chúng tôi.
Tần Nguyên cầm trái cây Tô Hòa đã cắt thành miếng nhỏ đưa cho Hầu Nghị, nói ra thắc mắc trong lòng:
Tôi nhớ là năm ngoái vừa nhận một nhóm phi công rồi mà, sao năm nay lại tuyển nữa? Theo thường lệ thì chẳng phải hai năm tuyển một lần sao?
Tô Hòa hoàn toàn k3hông biết rằng vài câu nói vô tình của cô đã dậy lên sóng to gió lớn.
Sau khi nộp thành tích bảo vệ tốt nghiệp của khoa Y, khoa Văn và kh9oa Truyền thông, Tô Hòa về thẳng biệt thự. Ai dè cô lại nhìn thấy một người mà cô không ngờ đến đang ở trong biệt thự, đó là Hầu Nghị.
Hầu Nghị lấy một tờ giấy được gấp nhỏ lại chừng lòng bàn tay từ trong túi áo ra đưa cho Tô Hòa. Anh ấy mỉm cười lên tiếng:
Quả nhiên là không gạt được ánh mắt của Giáo sư Tô. Tôi đã viết hết những chỗ cần Giáo sư Tô phối hợp trong tờ giấy này, mời Giáo sư Tô xem.
Tô Hòa nhận tờ giấy rồi đọc lướt một lượt, lập tức bị những yêu cầu chi chít trên giấy dọa hết hồn. Cô đọc hết dòng này đến dòng khác, đầu lông mày đang cau chặt dần giãn ra. Cô nói ra suy nghĩ của mình:
Những yêu cầu này không thành vấn đề, nhưng tôi có một yêu cầu. Tôi muốn các anh tìm một nhân viên nghiên cứu khoa học có trình độ trong lĩnh vực gây giống cây trồng hợp tác với tôi.
Hầu Nghị mỉm cười, nhìn sang Tô Hòa:
Chuyện này liên quan đến chuyên gia Tô đấy.
Thấy Tô Hòa lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Hầu Nghị lên tiếng giải thích:
Chuyên gia Tô giúp cảng Thanh Châu và cảng Đông Úc được lấy lại sớm, tất nhiên là chúng tôi phải cử người đi bảo vệ an toàn cho vùng trời cảng Thanh Châu và cảng Đông Úc. Ngoài ra, số lượng phi công không quân của nước ta quá ít, tổng số người đạt tiêu chuẩn không tới mười người, hơn nửa số người đã hi sinh trong sự kiện 226, tuy tôi còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết. Vì thế cho nên quốc gia cần gấp lực lượng phi công không quân bù vào chỗ trống. Dù sao thì chúng ta không thể mặc kệ sự an toàn của vùng trời quốc gia có đúng không...
Tô Hòa thấy Hầu Nghị tỏ vẻ khó hiểu bèn giải thích:
Có lẽ các anh cũng đoán được sở dĩ thuốc viên mà tôi điều chế rất có hiệu quả không chỉ vì phương thuốc của tôi cao siêu mà còn do tôi biết một số phương pháp điều chế dược liệu, có thể nâng cao dược tính của dược liệu. Có điều phương pháp điều chế cực kỳ phức tạp, vì vậy tôi đề nghị trực tiếp trồng một số dược liệu quý hiếm, rồi dùng những dược liệu này điều chế thuốc chuyên phục vụ quân đội, vậy thì muốn đạt được những yêu cầu trên tờ giấy kia chẳng phải chuyện khó. Tuy nhiên, tôi vẫn phải nhắc nhở các anh một câu, mặc dù trong tay tôi có hạt giống dược liệu quý hiếm, nhưng muốn làm cho chúng nảy mầm thì phải tốn không ít công sức đâu!
Tần Nguyên khẽ nhíu mày, chợt nghĩ đến cái cây màu xanh trông giống như bàn tay Phật tổ mà Tô Hòa đặt trong phòng sách của anh... Hình như kể từ khi Tô Hòa đặt cái cây đó trong phòng sách của anh, anh không bị đau đầu chóng mặt mỗi khi đọc sách lâu nữa.
Có lẽ đó là thảo dược quý hiếm mà Tô Hòa vừa nhắc tới...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.