Chương 297: TÔ HÒA LÊN THUYỀN GIẶC


Tần Nguyên lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn đi vào bếp nấu cơm. Thế nhưng anh chỉ biết nấu cháo, nào biết nấu thức ăn. Vì vậy, Tô Hòa n8ằm trên sô pha chưa đầy ba phút, Tần Nguyên đã ra khỏi phòng bếp, cầm lấy tờ báo vừa nãy chưa đọc xong rồi ngồi cạnh Tô Hòa, mở ra 3xem.

Tô Hòa vẫn nhắm mắt, cất tiếng hỏi:
Chẳng phải em bảo anh đi nấu cơm sao? Anh không nấu cơm, muốn để em chết đói đấy 9à?

Tô Hòa dở khóc dở cười trước sự ngây thơ của Tần Nguyên:
Em chẳng ham hố chút mật ong đó của các anh đâu. Em muốn hỏi là, đồng chí Tần Nguyên à, sao gần đây miệng anh ngọt xớt thế? Vừa mở miệng đã gọi mẹ gọi bà còn thân thiết hơn cả em... Anh không động não mà nghĩ xem, hai người họ là mẹ em và bà ngoại của em đó! Nếu để mẹ em và bà ngoại của em biết em mệt mỏi cả ngày mà anh chỉ cho em ăn cháo thịt bằm bông cải chưa nêm gia vị thì anh cảm thấy hai người họ sẽ giúp ai?


Còn phải đoán chắc? Trước khi hai đứa mình kết hôn, mẹ và bà ngoại của chúng ta đã nói với anh rằng em nấu cơm rất ngon, sau này để em lo việc cơm nước trong nhà. Nếu hôm nào em không muốn nấu thì anh hãy gọi điện sang tứ hợp viện, họ sẽ nấu cơm cho anh, anh sang đó ăn là được!
Tần Nguyên nói rất hùng hồn.
Từ sau khi kết hôn với Tần Nguyên, cô đã hoàn toàn thất sủng rồi, cả nhà ai cũng chào đón Tần Nguyên hơn cô!

Ôi chao! Mệt tim quá đi! Thế gian chẳng có gì đáng giá!


À đúng rồi, Tần Nguyên ơi, lát nữa anh gọi điện sang tứ hợp viện báo cho bố mẹ biết mấy ngày tới em phải đi công tác, không sang đó được nhé!

Tần Nguyên nào dám cãi lời, lập tức lấy điện thoại gọi điện cho đồng chí Lý Thục Phân, truyền đạt lại lời dặn dò của Tô Hòa không thiếu một chữ nào, lại còn thuận tiện tạo ấn tượng tốt trước mặt Lý Thục Phân nữa.
Có điều ngẫm lại thì đúng là Lý Thục Phân và bà cụ Lý có thể làm ra loại chuyện này, dù sao thì trong hai người họ, một người thì
yêu quý con rể
, một người lại
yêu quý cháu rể
. Trong mắt họ, Tần Nguyên đầy rẫy tật xấu chính là thần tiên trên trời, cực kỳ hoàn mỹ.
Trái tim Tô Hòa mệt mỏi quá!
Tô Hòa:
...

Mẹ ruột đó!

Mẹ em và bà ngoại của em đều giúp anh, nhưng vẫn còn bố em và bác cả đó! Bố em và bác cả nhất định sẽ đứng về phía em! Nếu anh tố cáo thật, vậy thì cứ chờ họ róc thịt đi!
Tô Hòa tỏ ra mình rất có khí thế.
Lúc này, Tần Nguyên đã đổi sang vẻ mặt hết sức cảm thông với Tô Hòa. Anh ráng nhịn cười, nhún vai nói:
Ngại quá đi, bố và bác cả đã nói là nếu bọn mình không muốn nấu cơm thì có thể ra quán Quan Đông ăn bất cứ lúc nào. Không cần gọi điện trước, chỉ cần đến trước giờ đóng cửa thì ăn lúc nào cũng được!

Tô Hòa hậm hực gào to rồi nhanh chóng nhảy xuống sô pha, đi vào phòng sách cầm mấy tấm thẻ cơm. Cô dặn Tần Nguyên:
Anh mau thay quần áo đi, chúng ta đến nhà ăn Thanh Đại dùng bữa.


Vừa hay em phải bàn giao với Thanh Đại chút chuyện, còn phải bảo phòng giáo vụ trường Thanh Đại đừng sắp xếp việc bảo vệ tốt nghiệp hệ chính quy của sinh viên Thanh Đại cho em. Nói không chừng lúc đó em đang ở Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng hoặc là Học viện Không quân, chắc chắn là không về được.

Tần Nguyên giải thích với vẻ vô tội:
Anh cũng chẳng muốn đâu, nhưng anh chỉ biết nấu cháo thôi. Bình thường anh toàn tự làm chút gì đó ăn tạm, thậm chí anh còn chẳng rõ xào rau phải cho bao nhiêu mỡ, nêm bao nhiêu muối nữa là. Em có dám ăn đồ ăn anh nấu không?

Tô Hòa nghẹn lời, hình như cô không dám ăn thật!
Tần Nguyên đặt tờ báo xuống, ấn hai ngón tay lên huyệt Thái Dương của Tô Hòa, nhẹ nhàng mát xa giúp cô. Anh ôn tồn giải6 thích:
Anh vừa nấu cho em một nồi cháo thịt bằm bông cải, nhưng anh không biết mỗi loại gia vị phải nêm bao nhiêu mới vừa miệng n5ên chưa nêm gì cả. Đợi cháo chín rồi em hãy nêm gia vị theo khẩu vị của mình nhé!

Tô Hòa bỗng mở choàng mắt, nhìn Tần Nguyên bằng ánh mắt sa sầm, đồng thời đặt câu hỏi:
Tần Nguyên à, anh định tối nay cho em ăn món này đấy à?
Trong mắt cô tràn đầy ý dọa dẫm.
Tô Hòa tách hai chân Tần Nguyên ra, gối đầu lên đùi anh, sau đó nhắm mắt lại và nói với anh:
Vậy anh ăn cháo anh nấu một mình đi. Em tích được khá nhiều thẻ cơm, lát nữa em đến nhà ăn cho giáo viên ở Thanh Đại dùng bữa vậy. Cháo là do anh tự nấu, nhớ phải ăn hết trong một bữa rồi rửa bát sạch sẽ đấy nhé! Tối mai em phải đến Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng rồi, nếu lúc em về thấy nhà bẩn thỉu bừa bộn thì anh biết hậu quả rồi đấy!

Tần Nguyên cực kỳ ngạc nhiên, cố ý làm ra vẻ lên án, chất vấn Tô Hòa:
Giáo sư Tô à, em làm như vậy có thấy áy náy không? Hai đứa mình là vợ chồng đã đăng ký kết hôn rồi đấy. Thế mà cuối cùng em lại chê đồ anh nấu không ngon rồi một mình cầm thẻ cơm đến nhà ăn hưởng thụ, bỏ mặc anh ở nhà một mình húp cháo thịt bằm bông cải? Em có tin là bây giờ anh sẽ gọi ngay cho mẹ và bà ngoại, tố cáo em đối xử hà khắc với anh không?

Bà ngoại ruột thịt đó!
Sao lại bênh người ngoài thế?
Tô Hòa xoa huyệt Thái Dương, ngồi thẳng dậy, nhìn Tần Nguyên với vẻ mặt ghét bỏ:
Tần Nguyên, anh giỏi nhỉ, còn biết tố cáo nữa cơ đấy! Có phải anh ăn vụng mật ong ở Ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia không hả?

Trong chốc lát đầu óc Tần Nguyên chưa kịp nảy số, anh ngây ngốc hỏi Tô Hòa:
Là sao? Tuy rằng ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia bọn anh có mật ong, nhưng bình thường toàn là Trại Hồng uống thôi, anh chẳng sờ đến bao giờ. Em muốn uống mật ong à? Nếu em thích thì lần sau chỗ anh phát mật ong, anh không cho Trại Hồng nữa mà mang về cho em hết nhé!

Tô Hòa:
...

Cô cảm thấy cả gia đình đã quay lưng lại với cô!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.