Chương 298: KIỂM TRA NGẪU NHIÊN LUẬN VĂN


Cậu sinh viên khoa Công nghệ máy tính này suýt chút nữa bị lời nói của Tô Hòa làm cho hết hồn mà quỳ sụp xuống, cậu ta rất 8muốn hỏi Tô Hòa một câu:
Cô không tự đếm xem mình đã gây hấn với bao nhiêu người rồi sao? Cô thực sự cho rằng những danh 3hiệu như
Tô Diêm Vương
,
Tô lão hổ
hay
Tô Ma Vương
... là do sinh viên quá nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên tự ý đặ9t ra để đùa sao?


Có điều cậu sinh viên này nghĩ mình vẫn còn phải tiếp tục làm nghiên cứu sinh ở khoa Công nghệ m6áy tính trường Thanh Đại cho nên cũng không dám đắc tội với Tô Hòa. Cậu ta chỉ có thể cười lúng túng và nói nhẹ nhàng:
Cô5 thực sự đáng sợ như thế đấy ạ.


Trưởng ban Tần, anh xem cậu sinh viên lúc nãy mà xem, người ta còn biết đường tặng hoa mân côi cho em kia kìa... À... Không đúng, hoa này không phải hoa mân côi, chỉ là một bông hoa hồng lớn nên giống mân côi thôi, nhưng mà so với việc đưa thức ăn kia thì tặng hoa lãng mạn hơn nhiều, anh không thể học hỏi cái này được à?

Tô Hòa cố ý cầm lấy bông hoa hồng trong veo như nước mà cậu sinh viên kia vừa cầm đến để trước mặt Tần Nguyên rồi nói, vẫn không quên mang vấn đề
đưa đồ ăn thay hoa
ra một lần nữa để trêu chọc Tần Nguyên.

Sau khi mà các em lấy được bằng tốt nghiệp cùng chứng chỉ một cách thuận lợi, các em vẫn còn phải trải qua một cuộc kiểm tra ngẫu nhiên luận văn đấy. Nếu như kiểm tra xong mà kết quả không phù hợp, nhà trường vẫn có thể trực tiếp thu lại và hủy bằng và chứng chỉ đã phát cho các em. Ngày hôm qua có mấy bạn la hét muốn
đánh một trận đến chết
với tôi đúng không? Em có thể miêu tả dáng vẻ của mấy bạn đấy cho tôi được không, để chờ đến khi tôi đi công tác trở về sẽ kiểm tra ngẫu nhiên luận văn của mấy bạn đó thật kỹ lưỡng, nghiền ngẫm lại một lần nữa...

Cậu sinh viên kia thiếu chút nữa bị lời nói của Tô Hòa dọa cho đái ra quần. Cậu ta có biết chuyện phải kiểm tra ngẫu nhiên mấy luận văn này, nhưng mà việc kiểm tra ngẫu nhiên này không phải chỉ dành cho một số sinh viên hệ chính quy bình thường hoặc là sinh viên cao đẳng thôi hay sao?
Tô Hòa nghiêm túc gật đầu:
Ừ, tôi biết cậu không làm được, cho nên phải bỏ qua cho cậu rồi.

Vị cà chua chua chua ngọt ngọt mà Tần Nguyên đang ăn trong miệng ngay lập tức chỉ còn lại vị chua, chua đến mức khiến răng của anh cũng sắp rụng rồi. Anh đang định phân tích với cô mấy chuyện kiểu như
Đàn ông không thể nói không làm được
với Tô Hòa nhưng kết quả là lại nghe được Tô Hòa nói:
Em bỏ qua cho anh, anh cũng bỏ qua cho em, cho nên chúng ta ly hôn, có được không?

Nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, biết rõ không thể đụng vào, tại sao còn muốn đến trêu chọc chứ?
Trong lòng cậu sinh viên này bi thương đã chảy thành dòng sông.
Thấy nụ cười trên mặt Tô Hòa cứng lại, cậu sinh viên này vội vàng giải thích:
Giáo sư Tô, đó cũng không phải là do một mình em nói, chuyện này đã được sinh viên Thanh Đại cùng Đại học Thủ đô công nhận rồi. Chẳng lẽ cô không biết sao? Ngày hôm qua trong lễ tốt nghiệp của Đại học Thủ đô có một sinh viên không may gặp phải cô suýt chút nữa còn bị cô dọa cho phát khóc. Thậm chí tối hôm qua khi chúng em ăn ở trên phố ăn vặt Quan Đông vẫn còn nghe thấy mấy cô gái la hét muốn
đánh một trận đến chết
với cô đấy!

Càng tả càng đáng sợ!
Tô Hòa:
...

Cô hít sâu một hơi, trên mặt nở một nụ cười giả tạo:
Không sao, tôi không sợ, ngay cả khi những người muốn đánh một trận đến chết với tôi có đến đây nhiều hơn nữa thì họ cũng chỉ là con tốt thí mà thôi. Ngày hôm nay tôi vẫn còn lời muốn nói cho cậu biết, cậu thật sự cho rằng bảo vệ luận án xong là có thể kê cao gối nằm và không cần lo nghĩ gì sao?


Hừ, cậu nhóc ạ, đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Tô Hòa cười nhạt, cô liếc nhìn huy hiệu đang ghim trên ngực sinh viên kia, nói một cách đầy ý vị sâu xa:
Trên ngực cậu vẫn còn đang đeo bảng tên của khoa Công nghệ máy tính mà sao lại quan tâm đến vấn đề của những sinh viên sắp tốt nghiệp kia như vậy? Có lẽ là khoa của cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Yên tâm, chờ tôi đi công tác trở về thì luận văn đầu tiên mà tôi kiểm tra ngẫu nhiên sẽ là của cậu đấy. Chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau, tôi chờ cậu đến đánh một trận sống chết với tôi đấy!

Tô Hòa chỉ lo gắp đồ ăn, không đáp lại lời nói của cậu sinh viên kia. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, có thể nhìn ra được, bây giơ tâm tình của cô đang vô cùng tốt.
Cậu sinh viên khoa Công nghệ máy tính kia biết rõ không thể đụng vào Tô Hòa, ban nãy trong lúc não bộ bị co giật lại dám cố tình đâm đầu vào trêu chọc một cái cây to, lúc này đang hối hận đến phát điên. Nhìn thấy Tô Hòa không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với mình nữa, cậu ta tranh thủ thời gian chuồn đi thật nhanh.
Nói chuyện tình cảm lãng mạn với một người đàn ông thẳng như sắt thép thật đúng là bị tức chết mà.
Cô hít sâu một hơi, sửa chữa lại cho đúng:
Cái em thích không phải là hoa hồng, mà là thứ lớn lên có bảy tám phần tương tự hoa hồng ấy, anh có thể tặng em không?

Từ lúc nào mà luận văn của sinh viên Thanh Đại cùng sinh viên Đại học Thủ đô lại phải bị kiểm tra ngẫu nhiên vậy?
Nhưng nếu như Tô Hòa khăng khăng muốn kiểm tra ngẫu nhiên thì những gì cô ấy nói cũng có khả năng sẽ được thực hiện, thậm chí dùng phương pháp kiểm tra
bới lông tìm vết
giống như tìm xương trong quả trứng gà thì rất có khả năng cô sẽ tìm ra vấn đề mất... Sinh viên khoa Công nghệ máy tính cảm thấy khá nhức não.
Mang tai Tần Nguyên hơi nóng lên, anh nói:
Em thích hoa hồng sao? Nếu như em thật sự thích thì anh sẽ mua cho em vài chậu mà trồng.

Tô Hòa:
...

Tần Nguyên trực tiếp gắp quả trứng luộc trong đĩa và đặt nó lên miệng Tô Hòa, buộc cô bỏ qua chủ đề này:
Anh nghĩ món trứng luộc này rất ngon, em ăn thử đi.

Tô Hòa nhướng mày, cô lại tìm được một cách dùng để uy hiếp Tần Nguyên rồi.
Sau khi nói xong lời này, Tô Hòa dùng lực ấn mạnh tay lên mặt bàn, bàn ăn bọc tôn ngay lập tức hiện lên hình một bàn tay năm ngón rõ ràng.
Hai chân cậu sinh viên này run lên, cậu nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, dùng giọng nói cầu xin năn nỉ Tô Hòa:
Giáo sư Tô, xin cô buông tha cho em… Cô cứ từ từ ăn đi, chúc cô đi công tác vui vẻ! Còn về chuyện luận văn của em, xin cô giơ cao đánh khẽ....

....
Tần Nguyên buông đũa xuống, bắt chước giọng nói của sinh viên kia nói:
Giáo sư Tô... Xin tha cho em...

Tần Nguyên không hề nghĩ ngợi nhiều mà đáp ứng, sau đó lập tức vùi đầu ăn cơm, cuối cùng ăn xong vẫn còn nhịn không được mà nói:
Cơm trong căng tin cho giáo viên Thanh Đại ăn cũng không tệ. Anh thấy vé ăn một mình em dùng cũng không hết, hơn nữa trong nhà cũng chỉ có hai chúng ta, hay là cứ đến căng tin này ăn đi, đỡ phải nấu nướng, cũng tiết kiệm nước rửa bát.


Tô Hòa bĩu môi:
Đừng nghĩ về điều đó nữa, tập luyện cho tay nghề nấu nướng của anh thật giỏi đi!


Tần Nguyên không hiểu, dùng ánh mắt ngọt ngào ngây ngô mà hỏi:
Vì sao? Vé ăn của em cũng dùng có hết đâu? Thế này vừa tiện lợi lại có thể được ăn cơm no, cần gì phải để anh ở nhà thực hành mà phá hỏng mọi thứ chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.