Chương 299: TÔ HÒA TÔI KHÔNG DỄ CHỌC!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1327 chữ
- 2022-02-04 03:40:36
Tô Kiến Quốc nói với Tô Hòa:
Trưa hôm nay, bà nội con sai người gọi điện thoại tới, nói là cô út Thu Cúc của con kết hôn, bảo c8húng ta về dự...
Tô Hòa sửng sốt, phải mất một lúc lâu cô mới tìm kiếm được trong đầu ấn tượng về người cô út tên Tô T3hu Cúc này. Đó là một người cứ nghĩ mình là mẹ thiên hạ, còn không an phận hơn nhiều so với cô.
Lý Thục Phân cười lạnh liên tục:
Bố của con thấp hèn nhưng mẹ thì không ti tiện. Mẹ đã bị hành hạ hai mươi năm, bây giờ vất vả lắm mới được trải qua mấy ngày lành, mẹ cần gì phải nghĩ luẩn quẩn trong lòng, đi về nhìn bộ mặt xấu xa của bọn họ làm gì? Người nào thích trở về thì để họ về, mẹ mặc kệ.
Tô Kiến Quốc nổi giận:
Dù sao thì nó cũng là em gái tôi, sao bà không thể rộng lượng một chút chứ? Trước kia trong nhà nghèo, ăn miếng bánh màn thầu cũng phải tranh cướp giành giật, bây giờ trong nhà không thiếu miếng ăn cái mặc nữa, bà cần gì phải tính toán những chuyện đã qua này?
Lý Thục Phân đứng bên cạnh lạnh lùng xen vào:
Có người thấp hèn quá, sống cuộc sống hạnh phúc thì không quen cho nên mới tìm người tăng thêm ấm ức cho mình.
Tô Kiến Quốc ấp úng, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Tô Hòa nhìn thoáng qua thái độ của Lý Thục Phân, lại liếc nhìn sắc mặt của Tô Kiến Quốc, trong lòng lập tức hiểu rõ, cô nói:
Bố muốn trở về thì cứ trở về, chỉ là đừng có hy vọng con và Tần Nguyên sẽ về. Con phải đi công tác, công việc của Tần Nguyên cũng rất quan trọng. Còn về ý kiến của mẹ thì bố tự hỏi mẹ đi.
Tô Hòa nhanh trí đá quả bóng này về phía Lý Thục Phân.
Nếu Tô Hòa thuộc kiểu n9gười có bản lĩnh giày vò người khác thì Tô Thu Cúc lại là người theo kiểu ngang ngạnh không biết điều. Cô ta không phải người m6ồm mép lanh lợi nhưng lại đặc biệt thích oán giận người khác, mà thường thường thì cuối cùng người hay đi oán hận người khác cũ5ng sẽ bị người ta oán hận lại vô cùng thê thảm.
Có điều Tô Thu Cúc vẫn luôn được bà cụ Tô ở trên che chở, mà Tô Hòa cùng Lý Thục Phân lại không được bà cụ chào đón, còn phải chịu đủ loại ức hiếp của bà cụ Tô. Vì vậy, Tô Thu Cúc lại càng hoành hành mà không sợ một ai, suýt chút nữa coi mình như là người đứng đầu nhà họ Tô này, chỉ còn thiếu nước đặt lên bàn thờ mà thờ cúng thôi.
Khóe mắt Tần Nguyên giật giật không ngừng, mới vừa rồi anh vẫn còn buồn bực chuyện tại sao Tô Hòa có thể tùy tùy tiện tiện nói chuyện ly hôn ra dễ dàng như vậy, hóa ra là học được từ mẹ vợ - đồng chí Lý Thục Phân nhanh nhẹn dũng mãnh!
Giọng của Tô Kiến Quốc mềm nhũn ra, oán giận nói:
Có lời gì không thể nhẹ nhàng được hay sao? Cần gì phải nói đến nghiêm trọng như vậy, không quay về thì không quay về, ồn ào trước mặt bọn nhỏ làm cái gì?
Lý Thục Phân bị những lời này của Tô Kiến Quốc làm cho tức giận đến toàn thân run rẩy, bà
bật
người đứng lên, chỉ vào mũi Tô Kiến Quốc mà mắng:
Tô Thu Cúc là em gái của ông! Không phải là em gái của tôi! Nó là kẻ thù của tôi! Ông nghĩ bây giờ nhà mình không thiếu ăn không thiếu mặc, cho nên đã nghĩ đến việc giúp đỡ cho nhà ông rồi đúng không? Nếu ông có bản lĩnh giúp đỡ thì đi giúp đỡ đi, nghĩ xem mình phải giúp đỡ như thế nào, thích giúp đỡ ra làm sao! Đừng cầm những gì mà con gái tôi mua về đi tặng cho họ là được!
Chẳng trách người xưa lại nói hễ lành vết thương là quên hết nỗi đau. Tô Kiến Quốc ông chính là người đáng bị coi thường đến tận xương tủy mà! Trước đây mẹ ông, em gái ông, em dâu ông đối xử với tôi cùng con bé Hòa như thế nào? Là do mắt ông mù nên nhìn không thấy, hay là do lỗ tai điếc nên không nghe được? Bọn họ muốn giày vò tôi như thế nào cũng được, nhưng mà muốn giày vò con gái tôi thì không được!
Tôi nói cho ông biết, nhà họ Tô không phải là nhà chồng của tôi, mà là kẻ thù của tôi! Trước đây mà bọn họ bớt hành hạ con bé Hòa một chút, cho nó ăn nhiều thêm một miếng, cũng đừng để cho con bé nửa đêm đang ngủ cũng kêu đói thì tôi cũng sẽ không ghi hận sâu như vậy với bọn họ đâu!
Ông nói tôi không đủ rộng lượng, nhưng so với dạng bố mẹ, em gái, cùng em dâu giống quỷ hút máu người như vậy, bà đây chính là Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi! Bọn họ đã giày vò mẹ con chúng tôi như thế nào chứ? Nếu như sự rộng lượng của tôi không đủ lớn thì làm sao lại đưa cái nhà rộng lớn đó cho họ ở chứ? Nếu ông muốn trở về thì cứ trở về, nhưng trước khi quay về thì cùng tôi đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn!
Tần Nguyên thấy tâm tình Tô Hòa không ổn, không có cách nào đành nói:
Chẳng phải em vừa hẹn với cậu sinh viên khoa Cơ khí kia là sáng sớm ngày mai đi đến nhà trọ để nhận luận văn đã được sửa, em quên rồi sao?
Tô Hòa như con vịt đã đun sôi còn mạnh miệng, cô chỉ vào hàng lang có trưng bày tranh ảnh cách đó không xa, nói:
Em định qua bên kia đi dạo một chút, hít thở không khí rồi mới về. Nếu như anh rãnh rỗi như vậy thì giúp em đến đại viện Tử Kinh một chuyến, nói với Cố Trường Tranh không nên nhận thêm đơn đặt hàng nữa, giữ hàng tồn kho lại. Hiện tại những người sa cơ thất thế trên thế giới một bên mua thuốc một bên tung lời đồn nhảm, bọn họ cho rằng em là người không biết tức giận sao?
....
Ra khỏi cửa tứ hợp viện, Tô Hòa theo thói quen đi vào con đường hướng đến Đại học Thủ đô nhưng không ngờ lại bị Tần Nguyên kéo lại, cô hỏi:
Anh làm gì vậy?
Tô Hòa nhíu nhíu mày, cô hỏi Tô Kiến Quốc:
Làm sao bọn họ biết được điện thoại nhà mình vậy?
Đây là vấn đề cô quan tâm nhất.
Lý Thục Phân cũng ý thức được Tần Nguyên vẫn còn ở bên cạnh nên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là hừ lạnh một tiếng rồi xoay đầu đi.
Tô Hòa ho nhẹ một tiếng, dắt tay Tần Nguyên đứng dậy, nói:
Chuyện nhà họ Tô, hai người tự bàn bạc với nhau đi, con không có ý kiến. Chỉ có điều con có một yêu cầu, ngàn vạn lần đừng để những người đó tìm đến đây làm phiền con. Nếu như bọn họ thực sự động đến con thì con cũng mặc kệ người đó là em gái của ai hay là cô của ai đấy... Bố mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi, con hơi mệt, con cũng đi về trước đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.