Chương 319: Tranh luận về đông y và tây y
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1579 chữ
- 2022-02-04 03:41:29
Y tá trưởng nghe vậy, những ngôi sao nhỏ xuất hiện trong ánh mắt càng ngày càng nhiều hơn, vẻ mặt mong đợi hỏi:
Chuyên gia Tô, 8cô đang chuẩn bị luận văn liên quan đến nghiên cứu ung thư sao?
Mặc dù Tô Hòa không biết vì sao y tá trưởng lại biết c3huyện này nhưng vì cô chính là người từ trước đến nay có sao nói vậy, không thích nói dối nên cũng không giấu giếm y tá trưởng,9 cô lắc đầu nói:
Không liên quan gì đến nghiên cứu ung thư cả, là một bài luận văn về cơ khí thôi.
Ánh mắt của y tá t6rưởng nhanh chóng tối sầm lại, giọng nói cũng vì vậy mà mang theo một chút mất mát, cô ấy thấp giọng hỏi:
Vì sao cô không nghi5ên cứu về ung thư tiếp vậy? Có rất nhiều người chết vì bệnh ung thư, nếu như chuyên gia Tô có thể tìm ra phương pháp chữa bệnh ung thư thì chắc chắn sẽ tạo phúc cho rất nhiều người. Lẽ nào nghiên cứu ung thư không có ý nghĩa bằng nghiên cứu cơ khí sao?
Tô Hòa mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:
Ung thư là chuyện liên quan đến sinh mạng của mọi người, nhưng cơ khí cũng là chuyện liên quan đến việc sản xuất phục vụ cho đời sống, hai chuyện đó không thể so sánh với nhau được. Hơn nữa, cho tới bây giờ ung thư cũng không phải là một bệnh không có cách nào chữa khỏi được, nếu dùng phương pháp Đông y truyền thống, chỉ cần dốc lòng một chút là chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh. Nhưng ngày nay thế giới thích sử dụng lý thuyết rõ ràng để giải thích các ngành học khác nhau, Đông y lại thuộc về hệ thống ngành học không thể giải thích bằng các lý thuyết rõ ràng, cho nên giới y học mới xếp ung thư vào bệnh nan y.
Nếu như đánh giá theo các lý thuyết hiện hành trong lĩnh vực y tế thì ung thư thực sự là bệnh nan y, bởi vì không thể tìm ra được một loại thuốc nào có thể chữa khỏi ung thư, nhưng Đông y có bao giờ dựa vào một loại thuốc cố định không? Chữa bệnh bằng Đông y vẫn luôn dựa vào tất cả ngón tay của mình, thêm cả đầu óc nữa, căn cứ tình hình bệnh nhân để bốc thuốc đúng bệnh, tình trạng bệnh của mỗi bệnh nhân là khác nhau, cho nên thuốc mỗi người cần dùng đương nhiên là khác nhau, Tây y có thể làm được như vậy sao?
Tô Hòa tự hỏi tự trả lời, đồng thời đưa đến một kết luận khiến y tá trưởng bị sốc.
Cô nói Tây y đã chữa khỏi bệnh cho khá nhiều người, thế chẳng lẽ Đông y chưa từng chữa khỏi bệnh cho ai sao? Nếu như Đông y không có căn cứ, không có tính người như những người khác nói, vậy thì chẳng phải người xưa đã sớm chết sạch rồi hay sao? Cô cũng có nói rằngĐông y đã làm trì hoãn rất nhiều bệnh tình, chẳng lẽ Tây y không mắc phải những sai lầm như vậy sao? Nếu như cô chăm chỉ thống kê công việc một chút thì cô sẽ nhận thấy rõ ràng là số bệnh nhân bị trì hoãn vì điều trị bằng Tây y sẽ nhiều hơn rất nhiều!
Đông y và Tây y là hai ngành học khác nhau, tất cả đều có ưu khuyết điểm riêng, nếu cô thực sự quan tâm thì cô có thể nghiên cứu sự kết hợp giữa Đông y và Tây y, kết hợp những điểm mạnh của cả hai, bù đắp những thiếu sót của mỗi loại và cố gắng hình thành một hệ thống lý thuyết chỉ thuộc về riêng cô, không cần phải cố tìm ra sự khác biệt giữa chúng.
Y tá trưởng bị Tô Hòa nhắc nhở như vậy thì khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, cô ta chuyển sang chuyện khác bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
Chuyên gia Tô nói ung thư có thể chữa khỏi được, chuyện đó là thật sao? Nếu như chuyện đó là thật thì tôi có thể đi gọi một cuộc điện thoại ngay bây giờ được không, tại vì bệnh nhân trước đây ở trong phòng này là ông Ngô Chiêm Ba, là bố Chủ tịch Ngô của tỉnh T. Ông cụ bị ung thư bóng vater, cơ thể đã suy yếu lắm rồi. Chủ tịch Ngô có rất nhiều tiền, ngài ấy đã đưa bố mình đi chữa cả trong và ngoài nước không thiếu một chỗ nào, cũng đã thực hiện không dưới mười lần các cuộc phẫu thuật cả lớn cả nhỏ. Thế nhưng ngài ấy không những không chữa khỏi bệnh được cho bố mà còn khiến cho ông cụ bị giày vò đến gần chết!
Tây y sẽ không như vậy, Tây y chữa bệnh bằng cách dựa vào các loại kết quả chẩn đoán cùng số liệu khác nhau, thoạt nhìn thì có vẻ có lý, nhưng họ lại đặt một căn bệnh với một quy mô thời gian lớn trở thành biểu hiện của những bệnh chứng có quy mô thời gian ngắn hơn nhiều, không để ý đến tính liên tục của tình trạng bệnh, thật sự là vơ đũa cả nắm. Cho dù là dùng phương pháp Tây y chữa khỏi bệnh nhưng cũng sẽ để lại trên thân thể những tổn hại nhất định, khó tránh khỏi lợi bất cập hại.
Y tá trưởng lắc đầu, nói ra góc nhìn của mình:
Suy nghĩ của chuyên gia Tô khó tránh khỏi có chút xem nhẹ Tây y quá mức rồi, ít nhất thì theo kinh nghiệm nhiều năm làm trong nghề của tôi, Tây y đã chữa khỏi cho khá nhiều người, nhưng Đông y thì lại trì hoãn tình trạng của rất nhiều bệnh nhân, và thậm chí khiến bệnh nhân bỏ lỡ thời gian tốt nhất để gặp bác sĩ vì chẩn đoán sai.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Hòa nghe được một lời nhận xét thú vị như vậy, ngay lập tức mắc bệnh nghề nghiệp mà phản bác lại:
Nhưng tại sao cô không nói đến tỷ lệ người chết trên bàn mổ của Tây y nhiều hơn số người chết bởi Đông y chứ?
Trước đây khi ông cụ đồng ý điều trị ở bệnh viện Bác Nhân ở cảng Thanh Châu thì bác sĩ ở đó đã kết luận ông cụ không sống được bao lâu nữa, cho nên đã kê cho ông cụ một số loại thuốc. Sau đó Chủ tịch Ngô đưa ông cụ quay về tỉnh T, để ông cụ ở bệnh viện Quân khu cho đến tận bây giờ. Trước đó không lâu ông cụ Ngô nói muốn về nhà, chủ tịch Ngô cũng nghĩ là chắc số mệnh ông cụ cũng không còn dài nữa, cũng không muốn làm bố giận nên vừa rồi mới cho người đển đón ông cụ về nhà...
Chuyên gia Tô cũng không biết được tình hình của ông cụ Ngô trong khoảng thời gian cuối cùng ông cụ ở đây đâu. Ung thư bóng vater nằm ở túi mật, tuyến tụy cùng dạ dày, vì vậy trên người ông Ngô không chỉ xuất hiện hiện tượng vàng da nặng mà thậm chí lượng đường trong máu của ông ấy cũng trở nên vô cùng không ổn định, gầy đến mức chỉ còn lại có da bọc xương thôi...
Càng nói về sau, vẻ mặt của y tá trưởng lại càng thêm buồn phiền:
Ông trời không có mắt mà, một người tốt như ông cụ Ngô, tài trợ cho bao nhiêu trẻ em nghèo khổ không có tiền đi học được đến trường, vậy mà bây giờ lại phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật như vậy?
Khi y tá trưởng nói đến
ông trời không có mắt
thì lệnh bài
Thay trời hành đạo
trong cơ thể Tô Hòa đột nhiên khẽ run rẩy, ngay sau đó, một ý nghĩ truyền vào trong lòng Tô Hòa.
Tô Hòa bật cười, cô cảm thấy ông trời thật đúng là không có mắt, không quản lý đúng lúc đúng chỗ. Lệnh bài
Thay trời hành đạo
này đâm cô đến đau nhức cả người, lúc này nó mới ngại ngùng nói với cô, chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho Ngô Chiêm Ba, nó sẽ tặng cho cô một món quà lớn!
Lệnh bài
Thay trời hành đạo
sẽ tặng cho cô món quà lớn nào được nhỉ? Trong khoảng thời gian ngắn Tô Hòa cũng không thể nghĩ ra được, chỉ có điều chắc chắn các loại công đức sẽ không thể thiếu của cô.
Được rồi, cô có thể nhanh chóng đi liên lạc với họ đi, nhưng tôi không có nhiều thời gian ở bệnh viện Quân khu đâu, đêm nay tôi còn phải bay đến ba tỉnh Đông Bắc nữa. Nếu bệnh nhân và gia đình họ muốn thử một lần thì bảo họ có thể nhanh chóng đến bệnh viện tìm tôi.
Suy nghĩ một chút, Tô Hòa lại bổ sung một câu:
Tốt nhất là trong vòng ba tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.