Chương 318: Kiểm chứng thật giả
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1288 chữ
- 2022-02-04 03:41:02
Ghen tị sinh ra do tâm tư ganh đua so sánh, khi một người phát hiện mình kém hơn người khác, thì theo logic sẽ xuất hiện sự ghe8n tị. Mà sự ghen tị xuất hiện trong nháy mắt này đôi khi cần phải tích lũy quanh năm suốt tháng, đôi khi lại chỉ cần trong kho3ảnh khắc. Nhưng mà nói đi nói lại, chỉ cần người sinh ra lòng ghen tị không làm chuyện điên rồ gì thì ghen tị sẽ không làm tổn9 thương tới người khác mà sẽ chỉ cắm một lưỡi dao trong lòng người ghen tị.
Nhân loại bởi vì tồn tại tâm tư ganh đua s6o sánh mà sinh ra ghen tị, yêu quái sao lại không tồn tại cảm giác đó?
Đồ Cửu thiên tư tốt, căn cốt cao, tu luyện dễ d5àng hơn rất nhiều con quạ lửa khác, quan trọng là cô ta vô cùng cố gắng. Cho nên không cần tốn nhiều sức, cô ta đã có thể bỏ xa đám quạ lửa cùng lứa, tu vi đạo hạnh cũng vượt qua những lão tiền bối trong yêu tộc. Sau khi bế quan bước ra ngoài, những con quạ lửa cùng tuổi với cô ta đều đã nằm sâu dưới mấy tấc đất, những lão tiền bối cũng không vượt qua được... Đồ Cửu bỗng dưng trở thành
con nhà người ta
trong giới yêu tộc.
Làm sao có thể không ghen tị, là đố kị đến phát cuồng luôn rồi!
Đây là ý nghĩ của nhiều đời quạ lửa.
Có Đồ Cửu là tấm gương của bộ tộc quạ lửa, gần như mỗi một đời quạ lửa đều sẽ nghe chuyện xưa Đồ Cửu chuyên tâm trưởng thành. Cứ như vậy, trong khi bản thân không hề biết một chút nào, Đồ Cửu đã trở thành kẻ địch chung qua nhiều thế hệ của bộ tộc, thế nên bị ghen ghét cũng là chuyện thường tình.
Tuổi thọ yêu tộc vốn ngắn, nếu tu hành thành công mới có thể giành giật thêm mấy năm sống tạm từ tay ông trời. Nhưng có bao nhiêu yêu tộc có thể làm được như vậy?
Đồ Cửu đột phá trên con đường tu hành, tuổi thọ từ chỉ có bốn năm thành bốn mươi năm, lại biến thành bốn trăm năm, cuối cùng hiện giờ đã là bốn ngàn năm. Nếu có thể đột phá tới Thiên Yêu, cô ta sẽ có được bốn mươi ngàn năm tuổi thọ. Nếu có thể trở thành Yêu Thần, vậy cô ta có thể là người bất tử bất diệt trong vũ trụ hồng hoang này.
Thử hỏi một câu, nếu khi bạn phát hiện mình mặt đầy nếp nhăn, sắp sửa đi tới thời điểm cuối sinh mạng, đột nhiên lại phát hiện lão tiền bối từng chơi đùa với mình vẫn xinh đẹp như hoa, sinh động như một tiểu tiên nữ, bạn sẽ không ghen tị sao?
Nghĩ tới tình cảnh quãng đời sau này của mình sẽ bị những quạ lửa khác chỉ trỏ sau lung mà mắng nhiếc như vậy, Đồ Cửu thay đổi sắc mặt chỉ trong một giây, cô ta trừng mắt nhìn Tạ Hoài Viễn nói:
Tránh ra, Ban điều tra tình hình đặc biệt đang làm việc, yêu cầu ông phối hợp!
Tạ Hoài Viễn sinh ra ở nhà họ Tạ vùng Tây Nam, mặc dù bản thân anh ta không cảm thấy hứng thú đối với chuyện quân chính, nhưng cả ngày gió thổi bên tai, anh ta cũng không thể cái gì cũng không biết. Huống chi, đồng chí ông nội Tạ Nhất Tâm trong những thời khắc hấp hối cuối cùng vẫn điên cuồng qua lại với dị sĩ tài ba khắp nơi, sao anh ta có thể không biết, Ban điều tra tình hình đặc biệt chính là chỗ tập hợp các dị sĩ tài ba.
Cô là người của Ban điều tra tình hình đặc biệt sao? Lấy giấy chứng nhận của cô ra đây, đừng nghĩ lừa được tôi!
Tạ Hoài Viễn mang vẻ mặt nghiêm túc nói.
Quyển vở nhỏ cứng rắn màu xanh lá cây kia là tấm thẻ căn cước có thể chứng minh tư cách của Ban điều tra tình hình đặc biệt. Tục truyền nó được chế tạo từ một loại kim loại hiếm có, bên ngoài có bọc một lớp giấy hồ và một tấm plastic mỏng.
Dựa theo lẽ thường, dùng nước nóng là có thể tẩy trôi bột giấy, làm cho lớp plastic mỏng niêm phong bên ngoài mềm ra, nhưng thực tế lúc này lại không phải như thế.
Bởi vì có kim loại hiếm có đó nên bột giấy hoàn toàn không sợ nước ấm, trong khi tấm plastic bao ngoài cũng không mềm ra vì bị ngâm nước ấm. Ngược lại, tấm plastic còn càng ngâm càng cứng!
Đồ Cửu cạn lời buông chân ra, móc móc trong tay áo, lấy ra một quyển sổ nhỏ bìa cứng màu xanh lá, vỗ lên trên mặt Tạ Hoài Viễn, tức giận nói:
Cầm đi mà xem!
Tạ Hoài Viễn cũng không giận, anh ta nhận lấy quyển sổ nhỏ mà Đồ Cửu vỗ lên mặt, trực tiếp nhét luôn nó vào trong chén trà, còn nhân tiện rót thêm chút nước ấm vào trong chén.
Đồ Cửu không nói gì nhìn Tạ Hoài Viễn, cô ta biết tại sao Tạ Hoài Viễn phải làm như vậy. Anh ta đang nghiệm chứng xem quyển vở đó là thật hay giả!
Căn bản không cần động não, cô ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra những con quạ lửa khác sẽ bàn tán về mình như thế nào!
Ngươi xem, lão tiền bối Đồ Cửu kia đã từng đấy tuổi đầu, còn câu kết làm bậy trong thế giới loài người, đúng là già không nên nết, không biết xấu hổ!
Đúng vậy, còn không biết xấu hổ hơn cả hồ ly tinh kia!
Ngâm khoảng ba phút, Đồ Cửu đã đứng dậy khỏi mặt đất, sửa soạn lại quần áo xộc xệch. Tạ Hoài Viễn mới lấy một cái nhíp từ trong túi ra, dùng nhíp kẹp quyển sổ nhỏ mà mình đang ngâm trong nước nóng ra khỏi mặt nước, đặt ngang trên bàn, rồi dùng nhíp cạo cạo tấm căn cước mình đã ngâm qua nước của Đồ Cửu như thật. Khi thấy không có chút bột giấy nào, lúc này anh ta mới tin lời Đồ Cửu nói, bèn cầm quyển sổ kia trả lại cho Đồ Cửu. Tạ Hoài Viễn mang vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:
Cần tôi giúp cô như thế nào?
Đồ Cửu ném cho anh ta một ánh mắt xem thường, một lần nữa nhét quyển sổ vào trong tay áo rồi nói:
Không cần giúp gì cả, chờ sau khi du thuyền này cập cảng, tôi tự nhiên sẽ rời đi. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần anh không quấy rầy tôi tu hành là được.
Thời điểm đánh nhau với Dã Phật, cô ta bị nội thương nên cần phải ngồi xuống điều hòa mới có thể bình phục được.
Tạ Hoài Viễn gật đầu đồng ý:
Vậy cô ở luôn trong phòng này của tôi đi. Tôi đi tìm những người khác ở nhờ cũng được. Nếu có cần giúp đỡ gì thì cô cứ việc nói.
Đối với những dị sĩ tài ba này, Tạ Hoài Viễn vẫn rất kính sợ. Chỉ là khi nghĩ tới cái du thuyền này còn phải trôi trên mặt sông bốn ngày bốn đêm nữa, trước mắt Tạ Hoài Viễn bỗng nhiên biến thành màu đen, cảm thấy tương lai thật tối tăm mù mịt.
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.