Chương 324: Đây là tội lỗi của tần thủy hoàng!


Tô Hòa dừng chân đáp:
Chính sách
đốt sách chôn nho
của Tần Thủy Hoàng.


Nói rồi Tô Hòa thong dong rời đi mà khôn8g quay đầu lại.

Sử sách nói rằng để củng cố nền thống trị của mình, Tần Thủy Hoàng đã thực hiện chính sách ngu dân3, đốt hết những cuốn sách có tư tưởng tự do, ném tất cả những nhà nho ủng hộ tư tưởng tự do vào cái hố to rồi chôn sống. <9br>
Nhưng những gì sử sách ghi lại có chắc là sự thật không?
Lấy y học làm ví dụ, Tô Hòa có thể chữa khỏi dịch bệnh Parshall không chỉ vì cô hiểu Đông y hơn những lĩnh vực khác mà còn bởi vì trong tay cô có linh dược và trong cơ thể cô có dược linh.
Tuy Tần Thủy Hoàng không đốt hết những sách thuốc còn sót lại, nhưng ông ta đã đốt sạch tất cả những cuốn sách viết về cách tu luyện dược linh. Dù sau này Đông y có manh nha trở lại cũng chỉ như người tàn phế bị chém đứt một cánh tay một cái chân, vậy thì làm sao có thể khôi phục lại những vinh quang thuở trước?
Hành vi của Tần Thủy Hoàng nào phải đốt sách chôn nho?
Khi tham dự hội nghị quốc tế, người nước Z chúng ta đều phải nói tiếng Anh, vậy tại sao những người nước ngoài kia đến nước Z tham dự hội nghị lại không thể nói tiếng Z?
Rõ ràng tiếng Z là một ngôn ngữ vừa hay vừa thú vị cơ mà!
Tô Hòa biết lối tư duy trong bài viết của mình nhất định sẽ rất có ích trong lĩnh vực nghiên cứu ung bướu, cho nên cô cho rằng
rượu thơm chẳng ngại ngõ sâu
. Cô không quan tâm người nước ngoài có đọc bài viết của cô hay không, dù sao cô cũng chẳng mong chờ mình sẽ nổi tiếng hơn nhờ điều này.
Cô kéo chiếc ghế phía đối diện Thiếu tướng Đỗ rồi ngồi xuống, lấy mấy tờ giấy trắng trong túi xách ra, đặt bút ghi lại những gì cô đã nói với Ngô Dũng khi nhắc tới ung bướu lúc nãy. Cô muốn chỉnh sửa lại những nội dung này rồi đăng lên
Học báo Nhật Tân
để gợi ý một lối tư duy cho những đồng nghiệp trong giới y học nước nhà và cũng để truyền cảm hứng đến những người cùng ngành nghiên cứu khoa học đã dốc hết tâm huyết và trí tuệ cho sự nghiệp nghiên cứu ung bướu.
Còn lí do tại sao Tô Hòa không có ý định gửi bài viết về ung bướu của mình cho các tòa soạn nước ngoài? Tất nhiên không phải vì cô sợ những tòa soạn đó không nhận. Dù sao thì tạp chí
Tế Bào
từng đăng bài viết của cô, thậm chí bài viết đó còn được rất nhiều chuyên gia bình luận khen ngợi. Tiếng tăm sẵn có, nếu cô muốn gửi bản thảo thì đoán chừng có rất nhiều tòa soạn muốn giành giật đó!
Nhưng Tô Hòa lại nghĩ đến một vấn đề khác khác. Cô muốn nâng tầm ảnh hưởng quốc tế của
Học báo Nhật Tân
, nhân tiện nâng địa vị của tiếng nước Z trong giới học thuật.
Rõ ràng là đốt sách chôn thuật sĩ!
Điều đáng tiếc là khi Tần Thủy Hoàng có được thiên hạ, ông ta lại không thể kìm lòng mà ước ao bí kíp trường sinh bất lão của thuật sĩ, sai sứ thần tìm kiếm tiên đan bất tử khắp nơi. Thế nhưng thuật sĩ có tu vi kém cỏi đã bị giết sạch, thuật sĩ có tu vi cao cường đã ở ẩn hết, biển người mênh mông, những thuật sĩ kia ăn gió nằm sương cũng có thể sống sót, hiển nhiên là họ trốn tới nơi núi cao mây trắng chứ làm gì đến gặp kẻ gây tại họa đã chặt đứt căn cơ của con người, đào phần mộ tổ tiên nhà người ta như Tần Thủy Hoàng?
Trong lòng Tần Thủy Hoàng cũng biết điều này, ông ta có thể dùng uy quyền của đế vương để đe dọa thuật sĩ nhưng không làm gì được những người có pháp lực cao cường chân chính. Ông ta cũng biết chắc là những người có pháp lực cao cường ấy vẫn còn sống, vì vậy trong những năm tháng cuối đời, ông ta luôn sống trong sợ hãi. Không tìm được thần dược sống mãi với thời gian, ông ta bèn xây dựng tẩm lăng địa cung khiến những người có pháp lực cao cường kia cũng phải kiêng dè. Ngoài ra, ông ta còn dùng linh hồn của vô số binh sĩ làm thành tượng binh mã, khiến tẩm lăng của mình ngùn ngụt sát khí chẳng thua gì chiến trường.
Triều Tần là một đường ngăn cách trong lịch sử nướ6c Z. Trước thời Tần, người tu hành của nước Z chiếm đa số, các nhà tu sĩ nhiều như trăm hoa đua nở. Nhưng sau khi Tần Thủy5 Hoàng triển khai chính sách
Đại nhất thống
(1), ông ta biết rõ người tu hành có bản lĩnh dời núi lật biển nên đã lợi dụng uy quyền của hoàng đế để giết hại tất cả những người tu hành. Toàn bộ sách tu chân nhập đạo chưa kịp cất giấu cũng bị ông ta đốt hết, hủy hoại hoàn toàn một triều đại gắn với sự phát triển rực rỡ của người tu hành.
(1) Đại nhất thống: trong một quốc gia phải thực hiện tập trung thống nhất cao độ về chính trị, kinh tế, tư tưởng, văn hóa, không cho phép có ý kiến khác với chủ trương đường lối của chính quyền trung ương.
Có người nói rằng Tần Thủy Hoàng vẫn chưa đốt hết sách y học và sách nông nghiệp nên không ảnh hưởng gì tới Đông y. Nhưng thật ra không phải vậy.
Tô Hòa rời khỏi phòng bệnh cao cấp, trở lại văn phòng của Thiếu tướng Đỗ. Thấy anh ta đang cầm quyển sổ bìa cứng màu đen của cô mà đọc đến phùng mang trợn mắt, cô hỏi đùa:
Sao nào, anh có hứng thú với y học à? Có muốn đến khoa Y Đại học Thủ đô học nghiên cứu sinh với tôi không?

Thiếu tướng Đỗ nghe cô nói vậy, dáng vẻ làm bộ ham học vừa rồi bỗng sụp đổ trong nháy mắt. Anh ta cũng nói đùa hùa theo cô:
Với tư chất này của tôi có thể đến Đại học Thủ đô sao? Thôi bỏ đi, nếu kẻ thô kệch như tôi đến Đại học Thủ Đô thì nhất định sẽ kéo thấp mặt bằng chung của sinh viên toàn trường xuống mất. Người sang tự biết mình, tôi vẫn nên ngoan ngoãn ở lại trong quân đội thì hơn! Bảo tôi ngoan ngoãn học tập thì thà rằng để tôi ra trận đánh giặc còn thoải mái hơn!

Tô Hòa bĩu môi, không nói gì nữa.
Tại sao Tần Thủy Hoàng phải làm vậy?
Bởi vì sát khí. Sát khí là thứ thuật sĩ không muốn tiếp xúc nhất. Nếu bị sát khí quấy nhiễu, thuật sĩ không thể phát huy bản lĩnh, lại càng không thể tiến vào sâu trong địa cung của ông ta để báo mối thù
đốt sách, chôn thuật sĩ, chặt đứt căn cơ
!
Tóm lại là vua Thủy sợ rằng sau khi ông ta chết, người bị ông ta hại sẽ đào mộ ông ta lên mà quất roi thi thể!
Tuy nhiên, theo quan điểm của Tô Hòa, cô không cho rằng vua Thủy có gì sai, bởi vì suy cho cùng thì vua Thủy cũng chỉ là người bình thường, ông ta cố gắng cả đời để mưu cầu hạnh phúc cho những người bình thường, lật đổ những người tu hành cao cao tại thượng và giành lấy lợi ích cho những người trần mắt thịt.
Thân là người thuộc tầng lớp nào thì phải mang lại lợi ích cho dân chúng thuộc tầng lớp ấy, đó mới là làm đến nơi đến chốn.
...
Nếu người nước ngoài muốn đọc cũng được thôi, phiền bạn thi tiếng Z cấp bốn, mà tốt nhất là thi tiếng Z chuyên ngành cấp bốn và cấp sáu trước đã, nếu không thì sợ là bạn không thể hiểu được bài luận văn có nhiều từ chuyên ngành đâu!

Thiếu tướng Đỗ thấy Tô Hòa vùi đầu làm việc, không để ý đến mình thì không nhịn được hỏi một câu:
Chuyên gia Tô, lẽ nào cô không quan tâm vấn đề rốt cuộc thuốc do cô nghiên cứu điều chế có tác dụng hay không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.