Chương 325: Tôi nằm một lát trước đã...
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1478 chữ
- 2022-02-04 03:41:19
Thấy Tô Hòa tiến vào trạng thái làm việc say sưa như thế, Thiếu tướng Đỗ cảm thấy toàn thân khó chịu như có vô số con sâu róm bò khắp người, k8hông nhịn được rung chân, càng không muốn tạo ra tiếng động thì động tĩnh phát ra càng lớn.
Tô Hòa nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì 3Thiếu tướng Đỗ đã đứng dậy lên tiếng trước.
Anh ta chột dạ đặt nắm tay bên khóe miệng, giả vờ ho húng hắng một tiếng rồi vừa nhìn ra 9ngoài vừa nói:
Giáo sư Tô, cô làm việc trước đi, tôi ra ngoài xem thử! Sao mấy cậu lính kia còn chưa trở lại nhỉ? Bảo bọn họ đi xem báo cáo 6xét nghiệm thôi mà cũng khiến người ta sốt ruột...
Tô Hòa làm việc có thể nói là gọn gàng dứt khoát, sấm rền gió cuốn. Trong đầu vừa nảy ra ý tưởng này, cô lập tức lấy một tờ giấy trắng trong túi xách ra rồi viết một bức
thư trình bày
, liệt kê tất tần tật tầm quan trọng và tính cần cần thiết của việc xây dựng quân đội vững mạnh bằng khoa học kỹ thuật hiện đại hóa trong thư. Ngoài ra, cô còn đề xuất một số phương hướng có thể hỗ trợ xây dựng, chẳng hạn như sản xuất công nghiệp kỹ thuật quân sự và sản xuất công nghiệp nặng... Gần như cô đã dốc hết tâm huyết!
Để đảm bảo chu toàn, Tô Hòa quyết định gửi thư đến khu cán bộ Tử Kinh qua đường bưu điện. Chắc chắn là sau khi xong việc ở Học viện Không Quân, cô sẽ về thủ đô. Đến lúc đó, cô vẫn nên tự tay giao bức thư này cho ông Cố hoặc là ông Tiêu cho thỏa đáng.
...
Chờ tới khi Thiếu tướng Đỗ ra khỏi văn phòng, Tô Hòa mới ngẩng đầu nhìn theo hướn5g anh ta rời đi. Cô nghiêm túc nghĩ:
Đã đến lúc kiến nghị chính phủ triển khai kế hoạch tăng cường quân đội rồi! Chỉ dựa vào chiến thuật
biển người
(1) thì không thể nào giành thắng lợi, mà dù có chiến thắng nhưng phải chịu thiệt hại nặng nề thì đó cũng không phải điều chúng ta muốn thấy. Vì vậy, phải xây dựng quân đội vững mạnh bằng khoa học kỹ thuật hiện đại hóa trình độ cao, chất lượng cao mới được!
(1) Chiến thuật biển người: là một chiến thuật quân sự mà trong đó, một bên dùng số lượng quân số áp đảo của mình tấn công ào ạt phía bên kia bằng cáchđánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong thì sẽ bị hoả lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn. Do vậy chiến thuật này thường chỉ được áp dụng với những quân đội có quân số đông đảo nhưng thiếu phương tiện cơ giới.
Tuy nhiên, hiện tại điều kiện trên mọi phương diện đều hạn chế, chi bằng bắt đầu từ việc bồi dưỡng sĩ quan có tố chất và trình độ cao, trước tiên đào tạo một số cán bộ cao cấp để đến khi muốn xây dựng quân đội vững mạnh bằng khoa học kỹ thuật hiện đại hóa sẽ không rơi vào tình trạng luống cuống chẳng biết phải làm gì.
Kỹ thuật lái xe của Tô Hòa có thể nói là điên cuồng hung hãn. Lần nọ, cô chỉ hơi mạnh tay tí xíu thôi đã vặn gãy vô-lăng chiếc xe cưng của Tần Nguyên rồi. Mặc dù sau này cô đã kìm chế rất nhiều song vẫn lái xe nhanh như gió, chẳng khác gì lái máy bay.
Kỹ thuật lái xe của Thiếu tướng Đỗ rất tốt, tạm coi là trình độ trên trung bình, nhưng lại chẳng là cái đinh gì trong mắt một kẻ mê đua xe như Tô Hòa.
Sao anh lái chậm thế? Lề mà lề mề, có thể chạy nhanh hơn không?
Trời nhá nhem tối, sinh viên vượt qua cuộc kiểm tra thể chất của trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đã tập hợp đầy đủ, đang chờ máy bay chở khách cỡ lớn mà Học viện Không Quân đã
bao trọn
tới đón bọn họ đến căn cứ huấn luyện thực tế của Học viện Không quân ở Tân Thành.
Thiếu tướng Đỗ đợi đến khi có toàn bộ kết quả kiểm nghiệm thuốc, xác nhận tất cả thuốc đều có tác dụng
khiến người ta thán phục
, anh ta khen Tô Hòa hết lời, quyết định đích thân lái xe chở Tô Hòa từ bệnh viện quân khu tỉnh T đến trường Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Ý định ban đầu của Thiếu tướng Đỗ là muốn nịnh nọt lấy lòng Tô Hòa, bởi vì bọn họ thường xuyên bị thương, việc tạo mối quan hệ tốt đẹp với một người có y thuật siêu phàm chắc chắn chỉ có lợi không có hại. Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng mình vỗ mông ngựa sai chỗ, lại còn cực kỳ xui xẻo bị ngựa đá!
Thật là ngây thơ!
Ở các lĩnh vực khác, Tô Hòa đâu chỉ ưu tú? Phải nói là xuất sắc có một không hai, nổi trội hơn người, đỉnh của đỉnh!
Tô Hòa cười gằn, bước xuống ghế lái phụ, gỡ dây thun trên cổ tay ra rồi dùng nó buộc tóc. Sau đó, cô ngồi lên ghế lái, nhẹ nhàng thắt dây an toàn rồi nghiêng đầu nhắc nhở Hầu Nghị đang ngồi sau ghế lái:
Thắt chặt dây an toàn nhé!
Rẽ!
Lao!
Lại lao tiếp!
Thiếu tướng Đỗ à, dù gì anh cũng là người có cấp bậc Thiếu tướng đó, có thể có quan niệm thời gian một chút không? Biết bao học viên đang chờ ở Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng đấy!
Tô Hòa thúc giục suốt đường đi làm cho Thiếu tướng Đỗ thật sự không nhịn được nữa. Anh ta dứt khoát dừng xe, nhường lại vị trí lái xe cho Tô Hòa, lời ít ý nhiều:
Cô giỏi thì cô lái đi! Tôi không tin kỹ thuật lái xe của cô tốt hơn tôi!
Thiếu tướng Đỗ nghĩ rất đơn giản, đó là Thượng Đế đã mở cho bạn một cánh cửa thì ắt sẽ tiện tay đóng lại một cửa sổ để cho công bằng. Tô Hòa đã xuất sắc trong lĩnh vực y dược như thế thì khẳng định là các lĩnh vực khác sẽ không ưu tú như vậy!
Hầu Nghị chỉ vào dây an toàn đã thắt cẩn thận, vui vẻ đáp:
Từ lúc cô xuống xe tôi đã thắt chặt rồi. Cô yên tâm lái xe đi!
Thiếu tướng Đỗ vẫn có phần xem thường, mỉa mai Hầu Nghị:
Tốt xấu gì cậu cũng là một phi công lái máy bay, không lẽ cậu còn sợ ô tô bốn bánh chạy với vận tốc máy bay? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi bảo cậu này... Á á á á á á!!!
Tô Hòa không đợi Thiếu tướng Đỗ nói hết câu đã đạp chân ga xuống mức thấp nhất, xe con lập tức lao vụt đi như tên bắn.
Toàn bộ thần niệm của Tô Hòa trải rộng, ngoài ra còn phối hợp ăn ý với Nhĩ báo thần, vì vậy cô hoàn toàn không lo lắng đâm vào người khác, máu trong người như sôi trào nóng bỏng! Gió ùa qua cửa sổ, thổi vù vù, làm cho đầu óc Tô Hòa càng thêm tỉnh táo, rất nhiều nỗi buồn phiền bay đi theo gió.
Nhưng tình hình hàng ghế sau lại không lạc quan như vậy.
Hầu Nghị vẫn ổn vì anh ấy đã chuẩn bị tâm lý rồi, lại còn thắt chặt dây an toàn nữa, nên là lực xung kích không quá lớn, chẳng qua sắc mặt hơi tái nhợt thôi. Còn Thiếu tướng Đỗ không thắt dây an toàn thì chật vật hơn, hai tay ôm chặt ghế lái phụ, miệng không ngừng la hét như giết heo, cứ như là Tô Hòa muốn lái xe chở anh ta xuống suối vàng vậy.
Khi gần đến Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng, Tô Hòa mới chọn một đoạn đường ít xe cộ qua lại để giảm tốc độ, cuối cùng lái xe chầm chậm vào Đại học Khoa học kỹ thuật Quốc phòng.
Tô Hòa đỗ xe ven đường rồi hỏi Hầu Nghị:
Anh có thể đi bộ không?
Hầu Nghị gật đầu, cười gượng:
Có thể.
Nếu anh ấy nói không thể thì chẳng phải làm mất mặt phi công hay sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.