Chương 327: Em học viên này, cô sẽ quan tâm em tận tình!


Hầu Nghị:
...
Có lựa chọn thứ ba không? Chọn hai đáp án này đều toi mạng đó!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khát vọng 8sống mạnh mẽ trỗi dậy, Hầu Nghị cái khó ló cái khôn, bỗng hóa thân thành bé đáng yêu miệng ngọt như mía lùi:
Thưa chuyên gia Tô,3 mặt cô không vuông cũng chẳng dẹt, cực kỳ tiêu chuẩn đó!


Tô Hòa gật đầu không chút ngại ngùng:
Tôi cảm thấy anh mới nó9i đúng sự thật! Tôi có hai điểm đáng kiêu ngạo: một là gương mặt xinh đẹp bố mẹ ban tặng cho tôi, dù đi đến đâu cũng chưa bị ai c6hê xấu bao giờ; hai là trí thông minh do bố mẹ ban tặng, rất nhiều thứ tôi chỉ cần động não là hiểu ngay, học cái gì cũng rất nha5nh. Hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác chê tôi xấu đó!

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa gật đầu bất đắc dĩ, trong đầu đã tưởng tượng ra mười nghìn cách Tô Hòa định dùng để làm khó mình. Thật sự là cô nàng sắp bị trí tưởng tượng phong phú của bản thân dọa phát khóc!
Tô Hòa gật đầu đầy hàm xúc:
Tên hay lắm, rất hợp với em.

Mã Hoa Đóa không phải là nói nhiều sao? (1)
Mã Hoa Đóa rụt cổ lại, trông rất đáng thương. Cô nàng ngồi im trên ghế, không dám ho he gì nữa, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tủi thân liếc nhìn Tô Hòa rồi vội vàng quay đầu sang chỗ khác ngay như sợ bị Tô Hòa nhìn thấy.
Tô Hòa cảm thấy hơi buồn cười. Sau chuyện này, cô thật sự không viết nổi nữa, bèn cất tác phẩm chuyên ngành vào trong túi xách, cài bút vào túi áo trước ngực. Cô vẫy tay với Hầu Nghị, hỏi anh ấy:
Anh quyết định chưa? Bây giờ khuôn mặt của anh bị hủy dung rồi, làm giả một thân phận mới còn có thể giấu được. Nhưng nếu gương mặt anh khôi phục thì nếu anh muốn tiếp tục nói dối, giả danh sẽ không dễ dàng đâu.

Đúng là Hầu Nghị chưa từng nghĩ tới vấn đề vụn vặt này. Bây giờ được Tô Hòa nhắc nhở, anh ấy lập tức đấu tranh dữ dội.
Mấy chữ
và cả các em nữa
cuối cùng kia là Tô Hòa nói với tất cả học viên trước đó cùng tham gia vào câu chuyện này.
Nếu Tô Hòa xấu thật thì họ nói cũng chẳng sao. Nhưng rõ ràng là Tô Hòa không xấu tí nào... Làm sao họ có thể nghe sai đồn bậy như thế?!!
Tô Hòa rất tức giận, giận đến nỗi không muốn viết tác phẩm chuyên ngành nữa! Nhưng thấy vành mắt Mã Hoa Đóa đỏ hoe, cô chỉ sợ mình còn nói tiếp thì cô nàng sẽ bật khóc luôn nên đành phải kết thúc đề tài này. Cô khoát tay, nói:
Thôi đừng tán dóc nữa, tranh thủ ngủ một giấc, nhân lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức đi! Bài kiểm tra thể chất trong mấy ngày tới chắc chắn sẽ hành các em mệt đến kêu cha gọi mẹ, toàn thân rã rời đó!

Trong màn đêm xanh thẳm, một chiếc máy bay chầm chậm lướt ngang qua bầu trời, thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh hài hòa nhưng sợi dây đỏ trên cổ tay Tô Hòa lại nóng lên một lần nữa.
Tô Hòa nhắm mắt giả vờ ngủ, ngón tay đặt lên sợi dây đỏ kia, sờ nhẹ. Cô dần hiểu được điềm báo của trời xanh.
Sau
Sự kiện XXX
, có một số quốc gia vẫn chưa từ bỏ ý đồ xấu.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa sắp bật khóc tới nơi, luôn miệng giải thích:
Giáo sư Tô, ý em không phải vậy! Em thật sự không biết cô ngồi ngay phía sau em! Nếu em biết thì chắc chắn em sẽ không nói lung tung đâu...


Ồ, ý em là nếu cô không ngồi ở đây thì em dám nói hả?

Tô Hòa nhướng mày nhìn về phía ngực của cô gái buộc tóc đuôi ngựa, thấy trên chiếc ghim cài áo trước ngực có ghi một số
7
. Cô lấy danh sách từ trong túi xách ra, đối chiếu tìm vị trí số bảy rồi ngẩng đầu hỏi cô ấy:
Em là Mã Hoa Đóa phải không?

(1) Hoa Đóa (花朵/huāduǒ) và nói nhiều (话多/huàduō) có cách phát âm gần giống nhau.
Xem ra khi bố mẹ cô nàng đặt tên cho con đã biết con gái mình có tính buôn dưa lê bán dưa chuột.
Mã Hoa Đóa ngẩng đầu, dáng vẻ mờ mịt chẳng hiểu gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tô Hòa, cuối cùng nghe thấy cô hứa hẹn:
Em cứ yên tâm, sau khi đến Tân Thành cô nhất định sẽ quan tâm em tận tình! Nếu em không qua bài kiểm tra thể chất thì thôi, còn nếu em qua thì cô sẽ đánh tiếng với huấn luyện viên của các em, nhất định sẽ đối xử với em bằng thái độ nghiêm túc nhất! Và cả các em nữa!


Thật đáng tiếc! Cậu ta có sức khỏe tốt như vậy, nếu đào tạo đàng hoàng thì chắc chắn sẽ trở thành một phi công giỏi.

Tô Hòa nói thầm, đang định nghĩ xem nên làm như thế nào thì bỗng cảm thấy thân máy bay lắc lư một cách rõ ràng. Cảm giác rơi xuống đột ngột khiến bụng cô trống rỗng. Ngay sau đó, một tiếp viên hàng không mập mạp lảo đảo chạy vào, sắc mặt tái mét:
Mọi người có mang theo thứ gì có thể phát tín hiệu trên người không? Mau tắt đi! Tín hiệu máy bay đang bị nhiễu sóng, nếu không tắt ngay thì hậu quả khó lường!

Tô Hòa và Hầu Nghị cùng đứng bật dậy.

Xem ra phải cảnh cáo một chút rồi...
Tô Hòa thôi không sờ sợi dây đỏ nữa, dùng thuật Truyền Âm Nhập Thất hỏi Nhĩ báo thần:
Kẻ nào ở phía trước là gián điệp?

Nhĩ báo thần ráng đè thấp giọng nói, thì thầm bên tai Tô Hòa:
Người ngồi sát cửa sổ ở hàng ghế thứ ba bên trái phía trước cô vừa mới mở thiết bị gây nhiễu tín hiệu.

Tô Hòa nhướng mày nhìn vị trí Nhĩ báo thần nói thì thấy một chàng trai tuấn tú đang cầm một tờ báo đọc say sưa. Nếu không phải cô cực kỳ tin tưởng Nhĩ báo thần thì cô tuyệt đối không nghi ngờ chàng trai này.
Tô Hòa vừa nhìn là biết Hầu Nghị vẫn chưa quyết định được. Cô nói:
Tự anh suy nghĩ thật kỹ là được, tôi nhất định sẽ bào chế
Mỹ Nhân Bì
cho anh. Nếu anh muốn khôi phục thì uống mà không muốn thì tôi đưa
Mỹ Nhân Bì
cho người khác dùng. Mỹ Nhân Bì rất có tác dụng trong việc trị sẹo, làm đẹp đó!

Hầu Nghị gật đầu, rầu rĩ đáp
được
.
...
Hầu Nghị là phi công không quân hàng thật giá thật, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày thì gần như có tới hai trăm tám mươi ngày ở trên máy bay, cho nên hiển nhiên anh ấy biết máy bay đang bay bị nhiễu tín hiệu là chuyện đáng sợ nhường nào!


Giáo sư Tô, tôi đi trước xem thế nào. Nếu tôi không giải quyết được thì xin nhờ cô giúp đỡ!
Mặc dù Hầu Nghị không muốn đối mặt với hiện thực đáng xấu hổ là
Tô Hòa hiểu rõ máy bay hơn anh ấy
, nhưng sự thật đúng là như thế, không phải anh ấy phủ nhận là được.

Tô Hòa gật đầu:
Chú ý an toàn!


Cô nhẹ nhàng rút một luồng dược linh từ trong ngón tay ra, chuyển hóa thành luồng khí cực lạnh và ngưng tụ lại thành một viên tròn cỡ hạt gạo rồi giấu vào giữa ngón trỏ và ngón giữa. Tô Hòa bước tới chỗ cô tiếp viên hàng không mập mạp kia, lạnh nhạt nói:
Đồng chí gián điệp à, cậu đã bị lộ! Nếu cậu chủ động đứng ra, tôi sẽ giao cậu cho quốc gia xử lý theo quy định của nhà nước. Ngược lại, nếu cậu không chủ động đứng ra mà để tôi tóm cổ thì sẽ xử lý theo quy tắc của tôi đó!


Các học viên ngơ ngác nhìn nhau, trong chốc lát chưa hiểu được Tô Hòa nói vậy là có ý gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.