Chương 328: Gián điệp trên máy bay



Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không biết quý trọng, vậy thì cứ theo quy tắc của tôi mà làm.


Tô Hòa gạt nữ tiếp viên mập mạp đang ch8ắn đường ra, đi đến chỗ ngồi hàng thứ ba, nói với hai nam sinh ngồi cạnh người kia:
Hai cậu tránh sang một bên, tôi phải mời đồng chí gián đi3ệp này ra.


Mặt hai nam sinh kia biến sắc, hoảng sợ nhìn về người đang tựa vào cửa sổ kia, bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi mình l9ại ở cạnh tên gián điệp lâu đến vậy.
Cô ta mau chóng đáp lời:
Được được được, không thành vấn đề! Tôi sẽ lập tức đi trấn an hành khách trên máy bay, nếu chúng ta có thể bình an đến được Tân Thành, mong chuyên gia Tô hãy kí tên cho tôi nhé!


Chờ đến khi hạ cánh bình an rồi nói.
Tô Hòa tức giận đáp lời.
Mấy lời nói của Mã Hoa Đóa lúc nãy đã khiến Tô Hòa không hề thoải mái chút nào, sau đó lại tìm ra một tên gián điệp, chuyện gián điệp còn chưa xử lí xong lại xuất hiện hai sinh viên kém cỏi kia. Gạt chuyện hai sinh viên đó sang một bên, những bực tức của Tô Hòa khó khăn lắm mới giảm bớt thì lại có thêm hai người không biết nhìn sắc mặt người khác như Thiếu tướng Đỗ và nữ tiếp viên kia, Tô Hòa cảm thấy mình sắp tức đến nín thở rồi.
Nữ tiếp viên mập mạp sửng sốt, định hỏi Tô Hòa một câu
Cô đã kết hôn rồi ư?
nhưng nghe lời giới thiệu của Thiếu tướng Đỗ về Tô Hòa và chứng kiến những hành động của Tô Hòa khi ở khoang phổ thông, cô ta đành im lặng, lời đã đến bên miệng cũng đành nuốt về. Cô ta mở lời tâng bốc:
Tôi thấy... chuyên gia Tô còn trẻ như vậy, cứ ngỡ là sinh viên tham gia cuộc khảo hạch.


Chuyên gia Tô, nếu như người bình thường thì sau kì nghỉ hè này đúng là mới học năm thứ hai đại học nhỉ...
Thiếu tướng Đỗ nói đùa.
Thấy Tô Hòa trừng mắt với mình, lúc này Thiếu tướng Đỗ mới ý thức được mình hơi nhiều lời, hơn nữa bên cạnh còn mang theo một tên gián điệp bất lương nên vội vàng hắng miệng dừng đề tài này lại. Sau đó, cưỡng ép bản thân nói những chuyện tốt:
Nhưng bây giờ chuyên gia Tô đã là một giáo sư có tiếng ở ba trường đại học là Thanh Đại, Đại học Thủ đô, và cả Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng!

Thấy hai nam sinh kia không hề nhúc nhích, Tô Hòa tức giận:
Ngẩn ngơ cái gì? Bây giờ là lúc nên 6ngây ra sao?


Tố chất tâm lý không có như vậy mà còn đòi điều khiển máy bay gì chứ? Các cậu có biết tình huống lúc này nguy cấp thế n5ào không? Tín hiệu máy bay bị làm nhiễu sóng, nhẹ nhất thì chúng ta bị mất phương hướng, phải tìm một nơi rộng rãi để hạ cánh khẩn cấp, còn nếu không tìm được chỗ nào đủ rộng, kết quả chờ mọi người chính là máy bay rơi, mạng người cũng không giữ được!

Dĩ nhiên, có Nhĩ báo thần và sự phối hợp mật thiết với thần niệm, máy bay sao có thể bị mất phương hướng được?
Khi Tô Hòa dùng máy bay có bao giờ dùng hệ thống dẫn đường của máy bay đâu?
Sở dĩ cô nói như vậy để hợp tình hợp lí, nhân tiện cảnh tỉnh những sinh viên không có tố chất tâm lí này thôi!
Tốc độ máy bay nhanh hơn nhiều so với ô tô, chỉ cần có một chút không tập trung, máy bay đã bay xa cả nghìn mét, nếu phi công phản ứng không đủ nhanh, tố chất tâm lý không đủ mạnh, khi xảy ra chuyện không đủ quyết đoán để xử lý tình huống thì có thể làm được phi công được sao?
Cô mở thẳng cái nắp phía sau lên, tháo toàn bộ pin đặc chế bên trong ra, thiết bị nhiễu sóng nháy lên vài tia đỏ rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Cô nháy mắt với nữ tiếp viên mập mạp, cô ta hiểu ý, vội vàng dẫn đường đưa cô và Thiếu tướng Đỗ vào một khoang trống. Cô ta hơi lúng túng, cười cười giải thích:
Xin lỗi, ngoại trừ khoang phổ thông và khoang hạng nhất, chúng tôi vẫn còn một vài khoang cho những hành khách đặc biệt, không giao tế với bên ngoài. Nhưng vì trên máy bay xảy ra sự cố như vậy nên có thể đặc cách sử dụng, có điều mong hai vị không để lộ ra, tránh những phiền toái không cần thiết.

Thiếu tướng Đỗ chỉ Tô Hòa rồi nói với nữ tiếp viên:
Cô không cần quá lo lắng, không có chuyện gì phiền toái đâu. Cô ấy chính là một trong những người đặc biệt, thân phận bên ngoài là chuyên gia y học quốc gia, nhưng thực ra còn là vợ của Trưởng ban Tần của Ban điều tra tình hình đặc biệt quốc gia, cô ấy có thể ngồi khoang đặc biệt.

Hai sinh viên mau chóng rời đi, chỗ bọn họ ngồi cách Tô Hòa khá xa nên không thể nhìn thấy cảnh tượng Mã Hoa Đóa và một đám người hóng hớt tám chuyện vừa bị xử thừa sống thiếu chết. Lúc này, khi bị Tô Hòa gào vào mặt, bọn họ mặc dù vẫn còn ngẩn ngơ nhưng rất cũng biết thân biết phận mà đi ra ngoài.
Tô Hòa đi vào, tháo dây an toàn của người đang ngồi trong cùng kia ra, xách cả người lên như xách một con gà đi ra cửa thoát hiểm, giao người lại cho Thiếu tướng Đỗ. Sau đó, cô quay lại chỗ ngồi lúc nãy, đưa tay xuống dưới ghế, cầm ra một khối hình trụ màu đen, nhìn như một viên nam châm.

Đồ nội địa nước D, chất lượng không tệ, nhưng ngụy trang vẫn còn kém.
Tô Hòa nhận xét.
Mắt nữ tiếp viên mập mạp thoáng chốc sáng bừng lên, cô ta nhìn Tô Hòa với ánh mắt kính nể rồi thao thao bất tuyệt:
Chuyên gia Tô, tôi là người đầu óc kém thông minh nên rất ngưỡng mộ những người tài giỏi như cô, cô xem có thể...


Cô xem có thể để chúng tôi xử lí chuyện quan trọng này trước không? Nguy hiểm trên máy bay còn chưa hết, chuyện gì nên làm bây giờ cô cũng không biết sao?
Tô Hòa lạnh lùng chất vấn.
Trong lòng nữ tiếp viên này càng kích động hơn, ở trong mắt cô ta, người có bản lĩnh như Tô Hòa đúng là nên lạnh lùng như vậy mới có khí chất!
Sau khi nữ tiếp viên kia đi khỏi, Tô Hòa bắt đầu trút giận lên Thiếu tướng Đỗ.


Anh làm sao thế hả? Có phải anh ở trong quân ngũ quá lâu nên bị dồn nén đúng không? Thấy người khác giới là nói nhiều thêm mấy câu đúng không?



Chuyện quan trọng nhất lúc này là gì, anh không tự biết sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.