Chương 335: Vậy lại tiêu thêm hai trăm triệu nữa!


Tô Hòa nói số tiền này được trích từ kinh phí xây thành phố Tương Lai, nghiên cứu sinh trong có thể sẽ vì số tiền này mà cố gắng8 hết sức, dốc toàn bộ sức lực để biến giấc mơ thành hiện thực. Tuy nhiên thành quả làm ra phải giao cho thành phố Tương Lai biê3n soạn thống nhất. Nói theo cách khác, điều này đồng nghĩa với việc để các nghiên cứu sinh đến Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ tr9ụ trong thành phố Tương Lai làm việc.

Nếu Tô Hòa đối xử tốt với những nhân viên nghiên cứu đó, cho bọn họ phúc lợi quyề6n lợi cao một chút, lúc thanh toán hào phóng một chút... Vậy không chừng không bao lâu sau, những nhân viên nghiên cứu đã chịu 5đủ áp lực
kinh phí không đủ
kia sẽ quay lưng chạy đến thành phố Tương Lai.
Tô Hòa phản bác một cách cực kỳ nghiêm túc:
Hàn lão, cháu cảm thấy nếu so sánh với việc không thể cho nhà nghiên cứu một cuộc sống ổn định sung túc thì thọc gậy bánh xe cũng không phải là việc thất đức lắm. Ít nhất cháu có thể đảm bảo tất cả những nhân viên nghiên cứu nỗ lực phấn đấu nghiên cứu ở chỗ của cháu được hưởng thụ cuộc sống giàu có ấm no, họ không cần lo lắng về chuyện tiền nong, về thế hệ sau, về địa vị xã hội. Chỉ cần họ hoàn thành tốt trách nhiệm của mình, cháu có thể cung cấp miễn phí dịch vụ kiểm tra sức khỏe cho họ, miễn phí bảo hiểm y tế, miễn phí bảo hiểm xã hội, thậm chí còn giáo dục miễn phí cho con cái họ... Việc họ cần làm là hoàn thành thật tốt những nghiên cứu trong tay họ, tất cả những phiền não còn lại sẽ có người giải quyết giúp. Viện Nghiên cứu có thể làm được không?


Nhà nghiên cứu đang làm việc ở Viện Nghiên cứu động cơ quốc gia có bao nhiêu người không nhọc lòng lo lắng chuyện mua nhà? Có bao nhiều người không lo lắng chuyện tiền nong? Ở thành phố Tương Lai, cháu sẽ không yêu cầu bất kỳ nhân viên nào phải sống cuộc đời an phận nghèo khổ. Chỉ cần họ có thể cống hiến để nền khoa học kỹ thuật được phát triển, cống hiến cho thành phố Tương Lai, vậy thành phố Tương Lai tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với họ! Chúng tôi không chỉ trao tặng phần thưởng danh dự, phát huân huy chương mà còn cung cấp vật dụng có giá trị và tiền mặt để họ chỉ cần lao động trí óc cũng có một cuộc sống giàu có.

Tô Hòa hỏi nhưng lại giống một con dao nhọn đâm thẳng vào lòng Hàn Tấn.
Đừng nói là những nhân viên nghiên cứu bình thường, cho dù là Hàn Tấn ông ta đến bây giờ vẫn còn thường xuyên phải lo lắng chuyện tiền nong. Cho dù nhìn có vẻ như địa vị xã hội ông ta rất cao nhưng mức lương lại cực kỳ hạn chế. Vài năm trước khi ông vẫn chưa có được chức viện sĩ, điều kiện gia đình ông ta còn túng thiếu hơn, ngay cả con gái muốn ăn một bữa thịt kho tàu mà cũng phải tính toán cẩn thận.
Hàn Tấn:
...

Nghe những lời này xong, có phải ông ta nên cảm thấy vui vẻ không?

Chuyên gia Tô, tôi biết kinh phí trong tay cô rất nhiều, cô cũng rất hào phóng nhưng cô có thể chừa một con đường sống cho Viện nghiên cứu của chúng tôi không? Nếu cô lấy hết nhân viên nghiên cứu của tôi đi thì viện nghiên phải duy trì các dự án nghiên cứu bằng cách nào đây? Cô đừng đào góc tường xã hội chủ nghĩa nhé!
Hàn Tấn lo lắng nói.
Tô Hòa xua tay:
Chuyện này bác cứ yên tâm, đâu phải tất cả nhân viên trong viện nghiên cứu của bác đều có thể lọt vào mắt xanh của cháu đâu, cháu chỉ tìm những nhân viên cháu cho là được thôi, chắc chắn sẽ để lại cho bác vài người.

Có nhân tài trụ cột góp sức, chắc chắn Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ của Thành phố Tương Lai sẽ phát triển rất nhanh nhưng những viện nghiên cứu khác thì sao? Chỉ còn một vài người bình thường ở lại để ôm nhau sưởi ấm à?
Chỉ có thằng ngốc mới tin chuyện
ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng
, cho dù có ba trăm người thợ giày thì vẫn sẽ bị Gia Cát Lượng nghiền nát không do dự, huống chi chưa chắc số lượng Gia Cát Lượng đã ít hơn số lượng người thợ giày!
Đây là một sự so sánh không có gì đáng ngạc nhiên, Hàn Tấn có vẻ như đã thấy được cảnh tượng thảm bại của bên mình.
Ông ta hít một hơi thật sâu, bắt đầu ngăn chặn Tô Hòa:
Chuyên gia Tô, tuy rằng nhà nước không có lệnh cấm nhân viên nghiên cứu tùy ý đổi nơi làm việc nhưng cô cũng đừng tùy ý thọc gậy bánh xe chứ... Cô vừa đào góc tường vừa thọc gậy bánh xe rất vui vẻ nhưng viện nghiên cứu chúng tôi thì rất khó chịu! Mỗi nhân viên nghiên cứu đều có công việc riêng của mình nên không thể thiếu bất kỳ ai! Nếu Thành phố Tương Lai xây dựng Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ, cô muốn bồi dưỡng nhân tài thế nào cũng được nhưng cướp người của viện nghiên cứu khác thì sẽ hơi vô đạo đức đấy, cô đừng có làm những loại chuyện không có lương tâm này...

Cho dù Tô Hòa chu đáo như thế, không cướp hết tất cả nhân viên nghiên cứu của ông ta đi nhưng tại sao ông ta càng nghĩ lại càng thấy như bị nhồi máu cơ tim vậy?
Dựa theo cách nói của Tô Hòa, Tô Hòa chỉ mang những nhân viên mà cô cho là được của Viện Nghiên cứu đi... Tầm nhìn của Tô Hòa tốt như vậy, chắc chắn những người được đưa đi đều là người tài năng, cho nên chẳng phải những người ở lại sẽ là những người bình thường thôi à?
Hàn Tấn:
...
Thôi đi thôi đi, không ăn không ăn nữa.
Đã nói đến nước này, Hàn Tấn cũng rung động vì thành phố Tương Lai thì làm gì còn lập trường phê bình Tô Hòa thọc gậy bánh xe? Hơn nữa, Thành phố Tương Lai cũng là của nhà nước, nếu như nhân viên nghiên cứu có thể đến và có thành quả nghiên cứu ở Thành phố Tương Lai thì cũng là chuyện tốt cho bản thân nhân viên và cả cho nhà nước, con người Hàn Tấn chưa đến nỗi nhỏ nhen như thế.

Haiz... Cô muốn làm thế nào thì làm đi, đúng là quyền lợi nhà nước cung cấp cho nhân viên nghiên cứu không cao, nếu thành phố Tương Lai có thể giữ nhân viên nghiên cứu lại cho nhà nước thì cũng là may mắn của quốc gia, dù sao cũng tốt hơn để nước khác bắt đi. Đúng rồi, chuyên gia Tô thấy tôi thế nào? Nếu tôi đến thành phố Tương Lai làm việc vài năm thì có thể có cuộc sống giàu có sung túc, tuổi già bữa nào cũng có thịt kho tàu để ăn không?

Tô Hòa mỉm cười, đưa ra một lời nhắc nhở ấm áp:
Ăn thịt kho tàu bữa nào cũng được nhưng phương pháp ăn uống đó dễ dàng dẫn đến chứng tăng huyết áp, lượng đường và chất béo trong máu cao ở người già, Hàn lão có chắc là muốn bữa nào cũng ăn không?

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hàn Tấn lại nhịn không được hỏi một câu:
Chuyên gia Tô, căn cứ theo cách tiêu tiền của cô, sợ rằng hai trăm triệu không đủ cho cô thử sức đâu.


Tô Hòa lơ đễnh đáp:
Hai trăm triệu không đủ dùng thì cháu lại tiêu thêm hai trăm triệu nữa! Chỉ cần có thể làm ra được máy bay cháu muốn, cho dù là một tỷ cháu cũng sẽ không tiếc tay.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.