Chương 334: Vậy cháu tiêu hai trăm triệu trước!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1234 chữ
- 2022-02-04 03:41:33
Cứ như thế, mô hình ứng dụng toán học Tô Hòa bảo Trần Hạo đưa đến đã khiến Hàn Tấn gặp trở ngại.
Hàn Tấn thử thăm dò Tô Hòa:
Chuyên gi8a Tô, đúng là mô hình ứng dụng toán học đó của cô rất tuyệt vời nhưng trong viện chúng tôi lại không có nhân tài toán học nên cô xem thử có th3ể đích thân đến và đưa ra gợi ý không? Hay là bảo một vài nghiên cứu sinh trong viện chúng tôi đi theo cô học tập một năm hai năm, cô truyền l9ý luận và phương pháp lại cho họ được không?
Tô Hòa đồng ý:
Được, chỉ cần sinh viên của bác không ngại mệt mỏi, siêng năng chăm chỉ,6 học hành làm việc nghiên túc thì chắc chắn cháu sẽ giáo dục được một vài nhân tài có thể giải quyết vấn đề cho bác. Nhưng mà bác cũng đừng đư5a bừa người đến, tốt nhất là nên tìm người hiểu biết chế tạo máy móc và chế tạo hàng không vũ trụ lại có thiên phú về toán học, nếu không hiểu toán học thì chỉ sợ có học một năm hai năm cũng không học được gì.
Chuyện này không thành vấn đề. Lúc thi tuyển nghiên cứu sinh, tôi sẽ dặn người quản lý tuyển sinh để ý một vài sinh viên xuất sắc trong kỳ thi toán học, vả lại tôi sẽ đến Viện Nghiên cứu Toán học tìm thêm lần nữa, xem thử có nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp nào hứng thú với lĩnh vực hàng không vũ trụ không, đến lúc đó sẽ trực tiếp mời đến Viện nghiên cứu động cơ quốc gia. Không cần lo họ chỉ là những người bình thường, một khi có thể thi đậu nghiên cứu sinh đã chứng minh họ là người có trí thông minh sẽ, chỉ cần chịu dành ra ít thời gian thì không bao lâu sau sẽ có thể bước vào cánh cổng hàng không vũ trụ, sau đó vừa làm nghiên vừa học, sẽ đuổi kịp nhanh thôi.
Tô Hòa gật đầu:
Bác nói đúng lắm. Thế này đi, Hàn lão, bác cứ lấy danh nghĩa của cháu hoặc danh nghĩa của Thành phố Tương Lai để tuyển sinh, phúc lợi và phí nghiên cứu khoa học sẽ được trích từ hạng mục nghiên cứu của dự án Thành phố Tương Lai. Có điều bây giờ Thành phố Tương Lai không có gì ngoài tiền nên phải mượn tạm tài nguyên bên Viện Nghiên cứu, nhưng mà tất cả các khoản kinh phí sẽ được trích từ ngân sách của Thành phố Tương Lai!
Hàn Tấn sửng sốt:
Thành phố Tương Lai bên cô còn định cắn một miếng bánh hàng không vũ trụ hả? Tư tưởng của cô lớn thật đấy!
Ai nói là cắn một miếng? Một miếng thôi sao có thể làm cháu thỏa mãn được.
Tô Hòa cười lạnh:
Nếu chỉ trông chờ vào những người đó thì không biết đến năm tháng nào mới nghiên cứu được một vài máy bay thực tế kiểu mới, không bằng cháu trực tiếp xây dựng Viện Nghiên cứu Hàng không Vũ trụ trong Thành phố Tương Lai, tự chi kinh phí làm nghiên cứu, tự giám sát đốc thúc tiến độ nghiên cứu, nhanh chóng để hàng không vũ trụ có thành quả mới. Cháu không muốn nhà nước phải bỏ số tiền đầu tư lớn thêm lần nữa để nhập vật tư máy móc bồi dưỡng phi công.
Hàn Tấn khinh thường:
Cô nghĩ lĩnh vực hàng không vũ trụ dễ gặt thành quả lắm hả? Cô có biết mỗi thành quả phải đầu tư bao nhiêu tiền không? Tôi biết trong tay cô có bảy mươi triệu tiền tài trợ nghiên cứu nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn với cô một điều rằng trong lĩnh vực hàng không vũ trụ này bảy mươi triệu chỉ là nước lã thôi. Nếu cô muốn có được thành quả thì phải có ít nhất một trăm triệu hoặc nếu có thể là hai trăm triệu làm kinh phí nghiên cứu mới có thể rong chơi trong ngành hàng không vũ trụ được.
Tô Hòa không cần suy nghĩ:
Hai trăm triệu? Không thành vấn đề, vậy thì tiêu hai trăm triệu! Cháu không thiếu chút tiền ấy.
Hàn Tấn:
…
Hàn Tấn nuốt vài ngụm nước bọt, hỏi một cách khó khăn:
Chuyên gia Tô, cô lấy đâu ra nhiều tiền thế? Đây là hai trăm triệu đó! Kế hoạch kinh phí nghiên cứu khoa học trong năm năm của học viện mới chỉ có một trăm hai mươi triệu thôi. Cô định tiêu một lúc hai trăm triệu vào đó, có phải muốn khoét sạch ngân sách nhà nước và các viện nghiên cứu liên quan đến hàng không vũ trụ không?
Về cơ bản Tô Hòa không hề cảm thấy
hai trăm triệu
là nhiều, đối với những chuyện như hàng không vũ trụ thì dù có tiêu hai trăm triệu cô cũng thấy rất bình thường. Nếu bây giờ bảo cô trích hai tỷ từ quỹ xây dựng thành phố Tương Lai thì đúng là cô có hơi xót, nhưng hai trăm triệu thì không thành vấn đề.
Tiền bán
Bách Dịch Tiêu
đều được chuyển vào thành phố Tương Lai, hút máu các quốc gia chủ nghĩa tư bản nên cháu không cần phải nhẹ tay, bây giờ đã tích góp được hơn sáu tỷ, còn một chút nữa mới đến mười tỷ nhưng không bao lâu nữa sẽ đột phá được mục tiêu. Cháu định dùng năm tỷ để xây dựng thành phố Tương Lai, xây một tòa nhà mất khoảng tám chín triệu, trang hoàng lắp đặt thiết bị xong cũng khoảng mười triệu.
Năm tỷ đủ để tôi xây năm trăm tòa nhà nghiên cứu trong thành phố Tương Lai, năm tỷ còn lại không dùng làm phí nghiên cứu khoa học thì dùng để làm gì? Có một vài hạng mục nghiên cứu khoa học sẽ có thành quả trong một thời gian ngắn, có thể dễ dàng chuyển hóa để thu lợi nhuận như công nghệ máy móc, công nghệ pin, công nghệ nghiên cứu và phát triển thiết bị gia dụng mới nổi,… Những ngành công nghệ này không cần đầu tư quá nhiều vốn nhưng thành quả sau khi đầu tư lại như gà đẻ trứng vàng.
Mà công nghiệp gà đẻ trứng vàng này là nhát kéo thứ hai cắt lông các quốc gia chủ nghĩa tư bản,
Bách Dịch Tiêu
là nhát thứ nhất! Sử dụng tốc độ nhanh nhất để chiếm lĩnh thị trường toàn cầu, phát triển lớn mạnh hơn, nắm chặt mạch máu tư bản toàn cầu, vậy Thành phố Tương Lai còn thiếu tiền nữa không?
Những gà mái đẻ trứng này một mặt được sử dụng để duy trì việc xây dựng, bảo trì và vận hành cơ bản của Thành phố Tương Lai, mặt khác được dùng để hỗ trợ một vài lĩnh vực khá thiếu kinh phí ví dụ như hàng không vũ trụ, thăm dò thông tin ngoài Trái Đất, phát triển vũ khí công nghệ cao, thăm dò và thúc đẩy bước tiến của đại dương, chân không, lòng đất, ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.